HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1689

biệt viện”, định quên hết chuyện trước kia vứt sau đầu, thậm chí đặt tên
nghĩa nữ, cũng rõ ràng như vậy.
Vong Tích.
Quên mất chính mình, cố nhân, quên mất quá khứ cừu hận, ân tình ngày
xưa.
Nhưng Từ Sương Lâm lại bất tri bất giác, dạy Diệp Vong Tích thành bóng
dáng không thể nào quên được kia, biến cô nhi bị người vứt bỏ , nuôi dạy
thành một dáng vẻ của người khác.
Người tha thiết hy vọng mình sẽ quên đi chuyện cũ, lại có lẽ từ đầu đến
cuối, đều sống ở vũng lầy ký ức.
Đến tận đây, Mặc Nhiên trong lòng đã mơ hồ có suy đoán, có lẽ là bởi vì
mình cũng từng ở trong bóng tối điên cuồng, hắn cảm thấy suy đoán của
mình đối với cử chỉ của Từ Sương Lâm, hẳn là so với những người khác
càng chuẩn xác hơn chút. Có điều, ý tưởng đó hắn đều không thể nói với
người khác, chỉ có thể tự mình đánh giá trước như vậy, yên lặng xem thay
đổi.
Ngày thứ hai, Tiết Chính Ung xem điển tịch không có kết quả lại triệu mọi
người tới, nói: “Độc trùng dị thú là sở trường của Cô Nguyệt Dạ, ở nơi
Nho Phong Môn phát hiện phệ hồn trùng, không bằng trước tiên thông báo
Khương Hi.”
Toàn Cơ tán đồng nói: “Thiên hạ đệ nhất dược sư Hàn Lân Thánh Thủ ở
dưới trướng Khương Hi, để hắn nghĩ cách tìm, hẳn là không sai được.”
Nhưng Sở Vãn Ninh lại nhíu nhíu mày, hỏi Diệp Vong Tích: “Diệp cô
nương, ngươi từ nhỏ đến lớn, có từng thấy nghĩa phụ ngươi nuôi độc thú
nào chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy y thuật cùng thuần thú thuật thì sao? Có từng đọc qua.”
“Ông ấy…… Chỉ nuôi một con chim, thứ khác đừng nói là dị thú tinh quái,
một con chó con bình thường, ông ấy cũng chẳng buồn nuôi, y thuật liền
càng kém.”
Sở Vãn Ninh nghe xong, nói với Tiết Chính Ung: “Phệ hồn trùng một
chuyện, trước đừng báo cho Cô Nguyệt Dạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.