HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 170

“Ngươi cho rằng, ta sẽ không biết ai nói dối ta sao?” Y lạnh lùng, nhìn
chằm chằm mặt Trần viên ngại, từ cặp mắt đen hoảng sợ kia, y thấy được
khuôn mặt mình.
Quả nhiên làm người khác không thích, lạnh băng khắc nghiệt như vậy, như
lưỡi dao sáng lên trong sương.
Nhưng vậy thì sao.
Vãn Dạ Ngọc Hành, chưa bao giờ cần người khác thích.
“Đạo trưởng, đạo trưởng là người của Tử Sinh Đỉnh, ta là người uỷ thác,
ngươi không thể đánh ta vì việc riêng, ta–“
Sở Vãn Ninh nói: “Được, ta không làm nữa. Ngươi chờ chết đi.”
“Không! Không không không! Ngươi không thể–“
“Ta không thể?” Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, trong mắt phượng chạy qua
ánh sáng nguy hiểm, “Ta không thể làm gì?”
“Ta là… Ngươi là… Ngươi…”
“Ngươi là kẻ như vậy, nếu là đệ tử trong phái ta.” Sở Vãn Ninh vuốt Thiên
Vấn, trầm thấp nói, “Hôm nay ta sẽ đánh ngươi thịt bong da tróc, gân cốt
đứt từng đoạn.”
Nói tới nước này, Trần viên ngoại không giả ngu nổi nữa, gã thấy Sở Vãn
Ninh như hung thần ác sát, không chút nương tay với người không tu đạo,
hai chân nhũn ra, vứt bỏ mặt mũi, bộp một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói:
“Đạo trưởng, ta, chúng ta là bất đắc dĩ, không dám đắc tội với thiên kim
nhà huyện lệnh! Chúng ta, chúng ta sẽ khó sống qua ngày, cả ngày không
yên, đạo trưởng–“
Nói xong muốn đi ôm chân Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh mắc chứng sạch sẽ rất nặng, mắt thấy Trần viên ngoại sắp
chạm vào mình, không nghĩ ngợi, dây liễu đánh qua, chán ghét nói: “Đừng
chạm vào ta!”
“Ối a!” Mu bàn tay bị Thiên Vấn đánh trúng, dù không có linh lực, Trần
viên ngoại cũng bị đau khóc rung trời lệch đất, la hét, “Không có thiên lý,
đạo sĩ Tử Sinh Đỉnh đánh người rồi!”
“Ngươi–!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.