HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1703

Sở Vãn Ninh run lên rất nhẹ, trong lòng Mặc Nhiên mà phát run, loại sảng
khoái cùng kích thích này làm y căn bản không khống chế nổi bản thân mà
run rẩy. Mặc Nhiên ôm lấy y, vuốt ve y, ở bên tai y nhỏ giọng hỏi: “Có phải
rất thoải mái không?”
“…”
“Lần sau… Nếu người đã chuẩn bị tốt rồi…” Mồ hôi ròng ròng da thịt kề
sát, Mặc Nhiên hôn y, “Chúng ta làm thật sự, được không?”
Tuy đã chuẩn bị từ lâu, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra lời này, hơn
nữa vừa mới tận mắt nhìn thấy trụ thể đáng sợ, Sở Vãn Ninh lại không tự
chủ được mà lưng tê rần, cả người căng thẳng.
Mặc Nhiên cảm thấy cơ bắp y căng lên rất nhỏ, liền càng ôn nhu hơn mà
hôn y.
“Ta sẽ không làm người đau quá, là sẽ làm người thấy sướng…”
Tình cảm mãnh liệt còn chưa lui, họ ở sâu trong thác nước mà kề sát bên
tai.
Giọng Mặc Nhiên tràn ngập tình yêu và thú dục, trầm thấp: “Sẽ làm người
thích, thật đó… Ban đầu có khả năng sẽ có một chút thôi, nhưng ta sẽ
không chế được…”
Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy thẹn không chịu nổi, muốn cướp đường chạy,
nhưng chân nhũn ra tê dại.
“Đừng nói nữa…”
Có lẽ hiểu rõ y kỳ thật cũng không thật sự thấy phản cảm, Mặc Nhiên lại
hiếm khi không chịu nghe lời, không thuận theo y, bờ môi ướt át vẫn còn
dán bên tai, hết sức dụ hoặc: “Ta sẽ làm thật tốt… Sư tôn, nếu người sợ
đau, thì dùng chút thuốc, ta đi mua… Người tin ta đi, một khi đã quen, sẽ
thấy đặc biệt thoải mái.”
Ta đã thấy dáng vẻ người bị làm đến thất thần trong kiếp trước.
Nhưng khi đó, là bởi vì hận, vì trách cứ.
Kiếp này, chỉ muốn khiến người ôm ta, cùng người hợp nhất thân thể,
không chia lìa, ta muốn người thích, muốn người thoải mái, muốn người
không thể quên được ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.