HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 173

“Sư tôn, người đang phạm giới–“
“Cần ngươi nói? Bảy trăm năm mươi điều luật ở Tử Sinh Đỉnh ta còn
không rõ hơn ngươi? Buông ra!”
Mặc Nhiên cao giọng: “Vậy người còn đánh sao?”
Sở Vãn Nin lười nhiều lời với hắn, bỗng hất tay, dây liễu lại tới, hung hăng
đánh lên người Trần viên ngoại.
“Sư tôn!!”
Sở Vãn Ninh thấp giọng mắng, trong mắt hiện sương tuyết đầy trời: “Cút!”
Trần viên ngoại vừa thấy, cảm thấy Mặc Nhiên thanh tú dễ gần, nhất định
là người tốt, vội vàng bò tới, nằm sau lưng Mặc Nhiên, muốn kéo góc áo
Mặc Nhiên: “Đạo trưởng, ngươi khuyên sư tôn ngươi, ta, ta xương cốt già
rồi, dù sai, dù sai cũng không chịu nổi bị đánh như vậy…”
Ai ngờ Mặc Nhiên vừa quay đầu, thấy lão nước mắt nước mũi đầy mặt,
thằng nhãi này không hề thương hại, ngược lại cảm thấy ghê tơm, “A” một
tiếng vội vàng tránh ra, ghét bỏ nói: “Ngươi đừng chạm vào ta.”
“… …” Trần viên ngoại thấy người này không đáng tin, ánh mắt chuyển tới
Sư Muội đứng không xa đang đỡ Trần Diêu thị ở ghế. Lão mang hy vọng
cuối cùng, bò qua phía Sư Muội, vừa bò vừa gào khóc lớn, khóc không
thành tiếng.
“Đạo trưởng, đạo trưởng, rủ lòng lương thiện, rủ từ bi, ta thật sự biết sai
rồi, là ta không tốt, xin ngươi, khuyên sư tôn của ngươi giúp ta, ta có sai, ta
nhận tội… Ta … Ta… Các ngươi bảo ta làm gì cũng được, nhưng đừng
đánh ta, già rồi, cơ thể chịu không nổi… Chịu không nổi oa…”
Lão khóc thể thảm, vì mạng sống, chân thành mười hai vạn phần. Bò đến
bên Sư Muội, kéo vạt áo Sư Muội.
“… …” Sư Muội thấy lão thực đáng thương, ngẩng đầu nói với Sở Vãn
Ninh, “Sư tôn, ông ấy biết sai rồi, ngài thủ hạ lưu tình, tha cho–“
Sở Vãn Ninh nói: “Ngươi tránh ra cho ta.”
Sư Muội: “… …”
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: “Còn không tránh?!”
Sư Muội sợ run cả người, tránh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.