HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1799

đình bên cạnh hóng gió, bắt mấy tên đệ tử đấm chân xoa vai cho hắn, làm
ra vẻ hấp hối suy yếu, nhưng nghe vậy cũng nhịn không được nheo cặp mắt
lại thành khe, vểnh tai nghe.
Mặc Nhiên nói: “Từ Sương Lâm không ở trên núi này, chỉ sợ là ở Giao
Sơn. Ta ——”
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Nam Cung Tứ đã tái nhợt, đột nhiên nhìn
thẳng Mặc Nhiên: “Từ Sương Lâm ở Giao Sơn?”
“Có lẽ, nhưng không hoàn toàn chắc chắn.”
Nam Cung Tứ sửng sốt trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “…… Không có khả
năng, Giao Sơn chỉ nghe theo mệnh lệnh gia tộc Nam Cung, Từ Sương
Lâm hắn……”
Hắn nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nghẹn lời, rồi sau đó chút huyết sắc cuối
cùng trên mặt cũng phai hết, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú Mặc Nhiên.
Hắn nhất thời đã quên, Từ Sương Lâm, vốn dĩ cũng họ Nam Cung.
Nam Cung thế gia, một Liễu một Nhứ, đã từng được người người ca ngợi
là thiếu niên anh kiệt, mọi người đều cảm thấy Nho Phong Môn có được
hai huynh đệ này tương lai sẽ huy hoàng, sáng rọi như mặt trời ban trưa.
Không ai ngờ được kết cục của hai huynh đệ này cùng Nho Phong Môn sẽ
là cục diện như ngày hôm nay.
Nam Cung Tứ im lặng rũ mắt, không nói gì nữa.
Lúc này những người khác cũng lục tục chạy dưới chân núi tới, mấy ngàn
người như bầy cá di trú, chen chúc đổ về trước núi.
Sở Vãn Ninh đã đi tới, Tiết Mông cùng Sư Muội đi theo phía sau, y nhìn về
phía Nam Cung Tứ: “Tay tại sao lại bị thương?”
“Không đáng ngại, là tự ta quẹt trúng.” Nam Cung Tứ nói, “Cảm tạ đại ân
của tông sư.”
Tiết Mông thở dài nói: “Gọi là sư tôn, gọi tông sư cái gì, thật là, sư tôn cho
ngươi mặt mũi, ngươi còn không cần, ngươi……”
“Ta không có lạy qua sư phụ.” Đôi môi da khô nứt nẻ của Nam Cung Tứ
hơi hơi khép mở: “Những điều đã được học, trước giờ không đến từ tông
sư. Mong muốn của gia mẫu khi ta còn nhỏ, tông sư không cần để ở trong
lòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.