nhân gian phồn hoa, kinh qua gấm hoa rực rỡ, có cảnh đẹp mỹ nhân gì hắn
chưa từng gặp qua.
Sở Vãn Ninh thì tính là gì chứ.
Có gì đẹp đâu.
Hắn bực bội mà nghĩ như vậy, nhưng hầu kết lại lăn lộn, không nhịn được
mà cúi xuống ôm chặt người nam nhân kia, vùi gương mặt mình vào hõm
cổ người ta mà ngửi ngửi cọ cọ.
“……” Sở Vãn Ninh bị hắn quấy nhiễu mà tỉnh, mở mắt ra. Trong mắt
phượng đầu tiên là mê mang và nhu hòa, sau đó lại nhớ tới Đạp Tiên Đế
Quân trước mắt này tàn bạo, ánh mắt lại bỗng dưng trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Tất cả những biến hóa đó đều rơi vào trong mắt Đạp Tiên Quân. Phiền
muộn và bất cam trong lòng hắn mọc lên như cỏ dại sau mưa, cuối cùng
hắn không thể chịu được, một tay bế thốc Sở Vãn Ninh lên.
“Ngươi lại phát điên cái gì —— Ô!”
Một tiếng kêu rên, người đã bị áp ở trên tường.
Đạp Tiên Quân nóng cháy lại tuyệt vọng mà hôn môi y, từ cổ đến môi, từ
môi đến cằm, hắn một bên nặng nề mà thở dốc, một bên hỏi: “Ngươi thích
ta sao?”
“……”
“Sở Vãn Ninh, ngươi thích ta sao?”
“Ngươi làm gì? Sao bỗng nhiên……”
Nhưng Đạp Tiên Quân dường như cũng không muốn biết đáp án của y, hắn
chỉ đơn thuần là muốn hỏi vấn đề này thôi, đến nỗi câu trả lời là gì, hắn
cũng không quan tâm.
Hoặc bởi vì, bất luận là câu trả lời như thế nào, đường về đã mù mịt, đã
không thể quay đầu lại rồi, cho nên cũng chẳng thay đổi được gì.
“Nếu ta không phải Đạp Tiên Đế Quân, nếu ta cũng giống như ngươi, trở
thành nhất đại tông sư, ngươi có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta
không? Có thể nguyện ý đối xử với ta tốt một chút không?”
Cuối cùng hắn cắn một ngụm bên gáy Sở Vãn Ninh, hút máu chiếm hữu.
Dường như chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh người trong lòng ngực
này là thuộc về hắn, mà không phải thuộc về tên Mặc Vi Vũ hoàn toàn