Tiết Mông vừa nghe, ánh sáng nóng cháy chiếu trong mắt: “Thật tốt quá!
Ta có thể gặp Côn Bằng!”
Mặc Nhiên cười nhạo nói: “Chờ ngươi làm tan nước hồ đã rồi nói sau.”
“Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ta không thể làm tan Kim Thành trì sao?”
Mặc Nhiên cười nói: “Ai nha, giận cái gì, ta còn chưa nói như vậy.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ngậm vũ khí ra từ hồ, không nhất định là Côn Bằng,
nghe nói trong Kim Thành trì có hơn trăm thần thú, bảo vệ thần võ chi linh,
chỉ cần một con trong số đó thích ngơi, nó sẽ tìm vũ khí mình có thể lấy
được, tặng cho người trên bờ. Hơn nữa tính các thần thú không giống nhau,
sẽ đưa ra các yêu cầu cho ngươi, nếu ngươi không làm được, chúng sẽ
mang vũ khí, quay về đáy hồ.”
Tiết Mông ngạc nhiên nói: “Còn như vậy? Sư tôn, Côn Bằng khi ấy đưa ra
yêu cầu gì với người?”
Sở Vãn Ninh nói: “Nó muốn ăn bánh bao thịt.”
Ba đệ tử sửng sốt một lúc, đều cười, Tiết Mông ha ha nói: “Làm ta sợ muốn
chết, còn tưởng chuyện gì khó lắm.”
Sở Vãn Ninh cũng cười nhạt, nói: “Chẳng qua vận khí tốt. Yêu cầu của
thần thú kỳ lạ cổ quái, cái gì cũng có, ta nghe nói có người gọi ra một con
chuột, con chuột nhỏ kia lại muốn hắn gả vợ mình cho nó, người kia không
đồng ý, chuột lại ngậm vũ khí bỏ đi, từ đó người nọ không có cơ duyên lấy
được thần võ nữa.”
Sư Muội lẩm bẩm nói: “Vậy cũng thật đáng tiếc.”
Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, nói: “Có gì đáng tiếc? Ta thấy hắn chính là
quân tử.”
Sư Muội vội nói: “Sư tôn hiểu nhầm rồi, ta không có ý đó. Vợ đương nhiên
không thể đổi bằng vũ khí lợi hại được, ta chỉ tiếc hắn bỏ lỡ thần binh lợi
khí.”
Sở Vãn Ninh nói: “Có điều chỉ là lời đồn, đáng tiếc ta chưa từng gặp. Kim
Thành hồ nhiều năm trước, thật ra có từng thấy một kẻ rất độc ác, bẩn cả
mắt ta.”
Y dừng một chút, như nhớ lại cái gì, mày chau lại.