HỮU PHỈ - Trang 369

Nàng không chịu thừa nhận mình sợ chết, chỉ là không thể im hơi lặng

tiếng chết trong một tiểu viện khi Cừu Thiên Cơ hổn hển lùng bắt nàng
xung quanh, Chu Phỉ nghĩ, nàng còn phải đưa Ngô Sở Sở về Thục Trung,
phải tìm được Vương lão phu nhân, chính miệng báo tin dữ cho bà ấy biết,
còn phải trở về tìm Bắc Đẩu báo thù… Nàng khó khăn lắm mới xuống núi,
thậm chí còn chưa kịp gặp cha mình một lần.

Trong lòng Chu Phỉ nhiều lần nhắc tới những lý do khiến nàng bất

luận thế nào cũng không thể chết này, niệm lên như cát, cát lăn theo cùng
một quỹ tích hàng trăm hàng ngàn lượt, tạo thành một chấp niệm bảo vệ
tính mạng.

Chạng vạng tối, bà vú già đun một bình nước, dùng cái que dài xuyên

qua bánh bao cứng như đá hơ nóng trên lửa đưa cho Ngô Sở Sở:

- Cô nương, ăn chút đi.

Ngô Sở Sở canh giữ một Chu Phỉ không rõ sống chết và một Đoàn

Cửu Nương ngồi ngay ngắn bên cạnh như lão ni cô nhập định cả ngày,
không có chuyện gì để làm, chỉ có thể suy nghĩ lung tung, nghĩ đến quá khứ
rày đây mai đó và tương lai gian nan mờ mịt của mình, lòng đang ảm đạm,
không tìm một sợi dây dài treo cổ chết ngay tại chỗ đã là tấm lòng rộng mở,
đâu còn có tâm trạng gặm bánh bao khô?

Nàng cười khổ, xua tay từ chối, do dự mãi, cuối cùng không kiềm

được nói với Đoàn Cửu Nương hiếm hoi an tĩnh cả ngày.

Ngô Sở Sở hỏi:

- Phu nhân, khi nào nàng ấy có thể tốt lên?

Đoàn Cửu Nương mở mắt, đầu tiên là mê man nhìn nàng rồi lại nhìn

Chu Phỉ, trái tim Ngô Sở Sở treo lên cuống họng, chỉ sợ Đoàn Cửu Nương
bật thốt một câu “các ngươi là ai, chuyện này là thế nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.