Một người cho dù có đánh mất mối làm ăn mấy triệu cũng chẳng hề để ý,
một người cho dù có lọt vào bẫy trí mạng cũng không sao cả, bọn họ chỉ
cần đối phương ở cạnh bên mình, hơn nữa sau khi trải qua dòng thời gian
chia lìa quá dài, lại càng trở nên quý trọng. Rốt cuộc là tình yêu thế nào linh
hồn mới đạt tới mức lưu luyến chung tình như vậy? Quấn quít cùng một
chỗ không bao giờ tách xa, cũng không chấp nhận người ngoài tiến vào.
Lại cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, cô gọi:”Nam Huyền.”
“Ừ?”
“Sau khi suy nghĩ rất lâu, hôm đó anh về ăn tối, biết rõ hôm sau Duy Ninh
sẽ tới, tại sao——anh vừa khéo quên mang kế hoạch đi, hơn nữa còn vứt
lung tung trên bàn làm việc?”
Chiếm Nam Huyền nhếch miệng, nụ cười nhạt mang theo chút quyến
rũ:”Chu Lâm Lộ đã đưa anh một phần lợi nhuân của Lãnh thị, anh dù sao
cũng phải biểu lộ chút lòng biết ơn.” Anh vô cùng thành tâm tặng Đại
Trung một quả bom hẹn giờ.
Bạc Nhất Tâm thở dài:”Bọn em đều tự động tự nguyện nhảy vào bẫy của
anh phải không?”
“Nếu Phan Duy Ninh dám theo đuổi em, nên sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị
Phan gia đuổi khỏi nhà, về phần Chu Lâm Lộ, nếu Ôn Noãn không chịu
tách hắn ra, vậy anh đành phải tự mình động thủ.” Anh nhìn về phía cô,
khóe môi nhếch lên cực cao, ẩn trong đó một chút chế nhạo:”Nhưng, anh
cũng không ngờ em lại nhảy vào.”
*****
Chủ nhật Ôn Noãn vẫn tự nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh, đến trưa Ôn
Nhu đến.