- ánh mắt cô nương thật sáng , sáng đến mức làm cho người đối diện gần
như không dám nhìn thẳng , như thế thì chắc cô nương là một bậc cao nhân
, tại hạ thật vô cùng thất lễ .
Cô gái tóc bính cười với cái môi dưới trề ra :
- Thôi , cho xin , đừng có giở giọng đề cao , bộ tính đưa tôi lên mây đấy à ?
Tôi đứng không cao được tới vai Thám Hoa thì làm sao gọi là cao ?
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã ho thật rồi .
Cô gái tóc bính dịu giọng :
- Tôi biết Thám Hoa không phải là con người hay tự khoe khoang nhưng
nếu cần " tâng " người ta lên lại là sở trường , đó là chỗ tốt đồng thời cũng
là một cái " bệnh " . Một con người sống trên đời không nên tự hạ mình
thái quá .
Lý Tầm Hoan nói :
- Cô ...
Cô gái tóc bính chận ngang :
- Tôi không phải họ " Cô " mà cũng không phải tên " Nương " , tại làm sao
Thám Hoa cứ gọi là " Cô Nương " hoài vậy ?
Lý Tầm Hoan bật cười , hắn bỗng thấy cô gái này ăn nói quá có duyên .
Cô gái hất mặt lên làm theo giọng người lớn :