Lam Yết Tử nhìn hắn trân trân , môi nàng điểm nhẹ nụ cười ảo não :
- Ai có thể quen được các hạ thì người nào lại không có chuyện ăn năn .
Chỉ tiếc một điều là mười năm trước đây tôi lại không được dịp để quen
cùng các hạ .
Câu nói đó chưa dứt thì nàng đã văng thẳng ra ngoài .
Từ ngoài xa , giọng nàng vang lại :
- Để thây Chí Tôn Bửu lại đó , ta sẽ quay lại an táng . Ta làm việc không
bao giờ cho người khác phải vì mình mà lo lắng .
Câu nói sau cùng chấm dứt thì bóng nàng cũng mất luôn .
Linh Linh cũng khóc rấm rức nhưng bây giờ nàng nín bặt và nụ cười lanh
lảnh :
- Rõ ràng tự mình làm bậy rôi đổ thừa cho người khác , rõ ràng chính mình
là người bất hảo mà lại muốmn tỏ ra là bậc anh hùng , hạng người sao thấy
bắt buồn nôn .
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài :
- Thật ra thì cô ta cũng không phải như người mà cô tưởng tượng .
Linh Linh nhếch môi :
- Những hành động của cô ả , Thám Hoa đừng tưởng tôi không biết mà lầm
.
Lý Tầm Hoan nói chầm chậm :