Lý Tầm Hoan nói :
- Không , tôi sẽ về mà ...
Hắn nói chưa hết câu thì Linh Linh đã khóc ồ lên :
- Có mau thật không ... nói để tôi chờ ... bao giờ ?
Lý Tầm Hoan cười dịu dàng :
- Chỉ mong rằng tôi còn sống và sau này khi gặp được Quách Tung Dương
thì tôi sẽ trở về ngay .
Linh Linh nhảy tưng lên :
- Thám Hoa thật là một con người tốt . Vì Thám Hoa , tôi nhất định cũng sẽ
là một con người tốt . Nhưng ... nhưng Thám Hoa đừng gạt tôi nghe ? Nếu
không thì tôi làm sao học thành con người tốt được .
Trên vai Lý Tầm Hoan vốn đã gánh nặng quá rồi , bây giờ hình như lại cảm
thấy nặng thêm lớp nữa .
Trong đời sống của Linh Linh có tốt hay là xấu đã biến thành trách nhiệm
của hắn mất rồi .
Bây giờ hắn muốn đẩy ra cũng không được nữa mà chính hanứ cũng không
biết phải " đón nhận " nó bằng cách nào .
Hắn chỉ còn biết cười trừ .
Trong đời hắn , hắn đã đón nhận vào tay quía nhiều cô gái ngây thơ .