“Vâng, thưa ông. Cảm ơn ông”.
Vào thời gian nghỉ ăn trưa ông đi đến một trung tâm khác và mở
tài khoản với số tiền mặt 1.000 đô la của mình.
Ba tháng sau, ông bước vào văn phòng của White. Tay ông cầm
chiếc áo dài lao động. White đang nghe điện thoại và ra hiệu cho
Cutten ngồi xuống. Cutten vẫn đứng và đặt nhẹ chiếc áo đồng
phục khi giao dịch xuống bàn của White.
White gác máy và nhìn chiếc áo đang nằm trên bàn của ông ta:
“Chuyện gì xảy ra đây, Arthur?”
“Tôi vừa được chọn làm thành viên của Hội đồng thương mại
Chicago, thưa ông”.
“Arthur, chúng ta đang bận mà. Hãy nói dễ hiểu đi”.
“Tôi đã mua một ghế trong sàn giao dịch”.
“Bằng cách nào?”
“Với những lợi nhuận giao dịch của tôi, thưa ông”.
White ngồi xuống, cảm giác đau điếng người. Cuối cùng ông
ta nói: “Vì thế, anh xin thôi việc”.
“Vâng, thưa ông. Và tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ làm việc cho
ai trong suốt cuộc đời còn lại”.
Cutten đóng cửa. White bị sốc sau cái tin đó. Đúng như lời ông đã
nói, Cutten không bao giờ làm việc cho người khác.
Mười hai năm sau, năm 1907, Cutten trở thành một huyền thoại
ở
những sân phơi hạt tại Chicago. Bí mật, kiên cường, chỉ giữ những