KẺ DỌN RÁC - Trang 195

Trịnh Phong nghe tin này lập tức xin nhà trường cho nghỉ học mấy

ngày, rồi vội vàng bắt tàu hỏa về quê.

Tàu hỏa chạy suốt hai mươi tiếng, trong hai mươi tiếng đó, suy nghĩ

duy nhất lởn vởn trong đầu Trịnh Phong là làm thế nào giết được hai vợ
chồng lão già chuyên ức hiếp bố mẹ mình.

Khi Trịnh Phong về đến nhà, hắn thấy mẹ đang lúi húi nấu cơm trong

bếp. Khi Trịnh Phong an ủi mẹ thì thấy lão Trịnh Khánh Hoa vừa đi vệ sinh
vừa cười khiêu khích ở ngay bên ngoài cửa sổ nhà mình.

Mẹ Trịnh Phong vào bệnh viện đưa cơm cho bố hắn, hắn không đi

theo mà ngồi vạch kế hoạch làm sao giết chết được đôi vợ chồng già ở sát
vách, đồng thời toàn bộ quá trình đó phải hoàn thành trước khi mẹ hắn từ
bệnh viện trở về nhà.

Nhìn Trịnh Phong toàn thân bê bết máu, mẹ hắn sợ hãi đến mức hồn

lìa khỏi xác. Mẹ hắn vứt bộ quần áo dính đầy máu trên người hắn vào bếp
lò và đốt cháy thành tro, đồng thời giục giã hắn lập tức quay trở lại trường.
Bởi vậy khả năng cảnh sát nghi ngờ một thanh niên đang học đại học cách
khu vực xảy ra án mạng đến hàng ngàn cây số là hung thủ giết người sẽ
không lớn lắm. Thế mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, Trịnh
Phong trốn ở nhà ga xe lửa thành phố Thanh Hương trong một đêm. Lúc
trời vừa tảng sáng hắn liền lên tàu, cứ ngỡ mình đã thoát tội, nào ngờ kẻ
đang nằm mơ giữa ban ngày là hắn bị cảnh sát bắt sống ngay trên giường
của toa tàu.

"Học đại học chưa nói lên được điều gì." Lâm Đào nói, "Sự tu dưỡng

nhân cách quan trọng hơn sự tích lũy về tri thức rất nhiều."

Đại Bảo không đồng tình: "Tôi cảm thấy hai ông bà già họ Trịnh kia

cũng bắt nạt người quá đáng, tên Trịnh Phong kia chỉ vì chữ hiếu mới làm
vậy, có điều cách hắn thể hiện chữ hiếu không đúng mà thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.