KẺ DỌN RÁC - Trang 53

Tôi nói: "Khi nãy còn một câu tôi vẫn chưa nói xong, căn cứ vào suy

đoán thời gian tử vong, hung thủ vào nhà hành hung các nạn nhân vào lúc
khoảng sáu giờ tối. Đây không phải là quãng thời gian thích hợp để xâm
nhập vào khu dân cư đông đúc và giết người, nhưng đồng thời đây cũng là
quãng thời gian dễ khiến người ta mở cửa cho người không quen biết nhất.
Tôi nói người không quen biết là chỉ người mà đại bộ phận thành viên
trong gia đình đó không quen biết. Mà Lưu Phong Á hội tụ đầy đủ các điều
kiện tương tự. Anh ta chỉ quen thân Du Lợi Lệ, còn với bà Vương Tú Lê thì
mới gặp mấy lần. Gõ cửa vào thời gian đó, anh ta có thể dễ dàng được vào
nhà nạn nhân. Ngoài ra, sau khi hung thủ vào nhà, hắn lập tức túm lấy cổ
áo của người giúp việc và bắt đầu tấn công bà ấy. Lúc đó tuy bà giúp việc
không phản kháng mạnh mẽ, nhưng vẫn còn đủ sức để túm lấy người trước
mặt. Bởi vậy tôi phân tích, nếu hung thủ thuận tay phải, thì chắc chắn tay
trái của hắn có một vài vết cào xước. Trong vòng ba ngày, vết cào có thể sẽ
biến mất, nhưng bây giờ thì chắc chắn vẫn còn."

"Tôi hiểu ý anh rồi!" Trưởng phòng Triệu nhìn tôi, rồi cười nói, "Anh

muốn truyền niềm tin cho tôi, đồng thời cung cấp cho trinh sát viên thêm
một biện pháp để nhận diện hung thủ."

"Tôi chỉ nói là có khả năng thôi!" Tôi nói, "Nếu người giúp việc quá

sợ hãi đến nỗi quên phản kháng hoặc nếu da của hung thủ quá dày thì chưa
chắc đã lưu lại vết cào trên tay."

"Dẫu sao..." Trưởng phòng Triệu nói, "Ta cứ đánh cược một phen.

Mau đi bắt hung thủ!"

Chừng một tiếng sau, tổ trưởng tổ trinh sát hớn hở mang một đôi giày

chạy vào phòng của tổ chuyên án.

"Mẹ kiếp! Tay trái của Lưu Phong Á đầy những vết xước, để xem hắn

giải thích thế nào." Viên trinh sát phấn khích nói, "Đây là đôi giày mà hắn
đang đi ở chân, trưởng khoa Lâm có muốn xem một lát không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.