KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 325

- Anh đã biết câu trả lời, nhưng anh muốn….không, anh cần nghe anh
nói nên lời.
Cô thì thào đáp:
- Anh là người ương bướng nhất, cứng đầu nhất chưa từng thấy, nhưng
ngay từ khi mới gặp nhau, em đã cảm thấy đôi ta có mối liên hệ với nhau.
Như thể đời em phải cần gặp anh mới được an toàn… và tự do. Em không
thể giải thích được vấn đề này.
Anh nâng cằm cô lên, cà môi mình lên môi cô, rồi nói nho nhỏ:
- Vậy thì cứ tin anh đi. Đấy là qui luật của anh. Em phải tin anh, lòng
tin tưởng phải gắn liền nhau.
Chỉ có bây giờ, nếu không chẳng bao giờ. Lạy Chúa, xin Chúa đừng để anh
ấy nản lòng. Cô bước lui vào trong vùng ánh êm dịu của ngọn đèn ngủ, đợi
cho đến khi anh thả cô ra, rồi không để cho lòng can đảm có thì giờ tan
biến, cô kéo chiếc áo thun qua đầu, ném xuống nền nhà. Cô quay người để
cho anh thấy tấm lưng bị tàn phá.
Sự tàn phá hầu hết đều nằm dưới lưng. Đám sẹo xấu xí, ghê tởm, nhăn
nhúm trên mặt da. Cô không dám quay lại để nhìn vào mắt anh.
- Sao anh yêu?
Anh cười. Phản ứng của anh làm cho cô bối rối, cô đứng yên như thây ma,
hai tay thỏng xuống hai bên, nhìn chăm chú vào tường.
- Sao? – cô hỏi nhỏ.
Anh để tay trên vai cô.
- Anh quan tâm đến phía trước nhiều hơn.
- Cái gì…
Anh nhẹ nhàng kéo cô quay lại, kéo cô sát vào anh. Cặp vú mềm mại áp
mạnh vào ngực anh. Anh nhắm mắt nói thì thào:
- Mẹ kiếp, anh đã mường tượng đến tình trạng này rồi. Nhưng thực tế
hoàn hảo hơn mơ mộng nhiều. Tốt đẹp hơn nhiều.
- Nhưng cái lưng của em…chắc anh thấy…
- Chúng ta sẽ quen thôi, - anh hứa. – Anh có nhiều chỗ phải che đậy, -
anh nói nhỏ khi hôn vào giọt nước mắt lăn trên má cô. – Nhưng trong điều
kiện hiện tại của anh , anh phải dành nhiều ưu tiên cho nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.