những kiểu người với bản tính tò mò sẽ chạy chậm lại trên các tuyến đường
cao tốc mỗi khi có tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra.
Ajax biết một số người đàn ông và phụ nữ trong đám đông đó. Một
nhà báo đến từ đài tin tức địa phương BBC, một phóng viên đến từ tạp chí
Newcastle Times. Anh còn phát hiện ra Richard Allan của công ty khinh khí
cầu, và cả một vài người đi bộ trong trang phục sặc sỡ nữa. Ngoài ra, còn
có một người đàn ông với mái tóc tối màu đội một chiếc mũ phớt.
“Tôi nghĩ mình đã phát hiện ra gì đó.” Một giọng nói vang lên qua bộ
đàm và Ajax bước lại gần hơn, trao đổi ánh mắt với người đàn ông đang
đứng trên mặt đất.
“Đó là gì vậy, Paul?” Viên sĩ quan của đội đặc nhiệm hỏi.
“Chờ chút đã.” Câu trả lời cụt lủn chẳng mang lại cho họ chút tin tức
nào.
Ajax đi vòng quanh thân cây, cố gắng tìm một vị trí để quan sát tốt
hơn. “Có ai đó trên ấy sao?” Cứ ngẩng đầu lên như vậy khiến cổ của anh đã
bắt đầu đau. Viên sĩ quan ở bên dưới giơ ngón tay ra hiệu cho anh im lặng.
Chiếc bộ đàm lại phát ra những tiếng lè rè. “Tôi đã phát hiện thi thể
của một cô gái tuổi vị thành niên.”
“A.J.!” Một giọng nói mềm mại vang lên phía sau anh. Ajax xoa mặt.
Hậu quả của một đêm dài thức trắng đã khiến cho hàm lượng adrenaline
tiết ra trong cơ thể anh xuống đến mức thấp đáng báo động.
“A.J.!” Mojo gọi lần nữa. “Ông bà của cô bé đó đang ở đây.”
Ajax quay đầu nhìn về phía đám đông đang chầu chực bên ngoài. Anh
không thể phát hiện ra họ ngay được bởi đây là lần đầu anh gặp họ. Có một
cặp vợ chồng già khoảng độ tuổi bảy mươi trông trầm lặng và khiêm tốn,
nhưng chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ qua đã mất đi gần như tất cả mọi
thứ và hoàn toàn tình nguyện để bị kéo ra khỏi chiếc giường êm ái của
mình vào giữa đêm mà không có lấy một lời kêu ca oán thán, sẵn sàng vượt
qua một quãng đường gần sáu mươi lăm ki lô mét để đồng ý cho người ta
“cắt rời” thi thể của con gái họ. Lúc này, họ lại sắp phải nghe được tin rằng