"Đúng vậy." Tiểu Hàn thị vuốt cằm, nói: "Tuy rằng trên mặt bà nhìn
không ra nhiều cảm xúc lắm, chính là cười cười, nhưng ta biết bà thật cao
hứng. Hương khói Thường gia có người thừa kế, nói vậy khối đá to trong
lòng lão thái thái cũng được hạ xuống."
Nói xong, tiểu Hàn thị lại nở nụ cười: "Thường gia chúng ta, coi như là
tứ thế cùng đường."
Thường Nhuận Chi ở Hầu phủ đợi hơn nửa ngày mới trở lại phủ Hoàng
tử, vừa khéo nhận được thư của Lưu Đồng từ Duyện Châu gửi đến.
Từ sau khi Lưu Đồng đi Duyện Châu, mặc dù thư hắn gửi không có gián
đoạn, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn có thể cảm thụ được biến hóa trong
nội dung thư của hắn, ở Duyện Châu hắn làm việc không được thuận lợi.
Lưu Đồng ít đề cập đến chuyện án tử ở tam đại tộc, trên thư cũng chỉ nói
một ít việc nhỏ trong sinh hoạt của hắn.
Mới đầu lời lẽ của hắn rất thoải mái, giữa những hàng chữ còn có tư
tưởng nhàn tư khản Thường Nhuận Chi, dần dần, lời nói chế nhạo chọc
cười người ta liền ít đi, đến bây giờ nhận được thư xem qua, không có một
câu nói đùa, độ dài thư cũng ngày càng ít đi.
Lưu Đồng không viết đã xảy ra chuyện gì, cũng không có tố khổ, oán
giận, nhưng chính tình huống này mới làm Thường Nhuận Chi lo lắng.
Phong thư lần này, chữ Lưu Đồng viết đều có vẻ viết ngoáy, hiển nhiên
thời điểm viết thư nỗi lòng hắn cũng không bình tĩnh. Trong thư hắn có nói,
có thể ngày trở về còn phải tối một trận.
Thường Nhuận Chi tinh tế xem xong thư, suy nghĩ một lát vẫn quyết
định đi phủ Thụy Vương hỏi Thụy Vương một chút có cái nhìn với chuyện
này như thế nào.