Thường Nhuận Chi không dự đoán được lúc này tiểu Hàn thị lại nhắc
chuyện xưa, nhất thời lộ vẻ khó xử.
Tiền thị cười giảng hòa nói: "Thái thái thật là, Cửu Hoàng Tử ngưỡng
mộ Tam cô nương, chẳng sợ Tam cô nương có thai mấy tháng, hắn nguyện
ý tố, không phải chuyện tốt sao? Làm gì hiện tại lại ba ba đẩy hai tiểu nha
hoàn ra."
Nhạc thị cũng khẩn trương nhìn tiểu Hàn thị.
Tiểu Hàn thị buồn cười nói: "Xem ngươi nói, giống như ta lại chờ Nhuận
Chi an bài nha hoàn thông phòng."
Tiểu Hàn thị thở dài, nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Tình cảm vợ chồng
các ngươi tốt, đương nhiên là việc tốt. Nhưng có một số việc, nêm làm
chuẩn bị, cũng phải chuẩn bị nhanh một chút. Lung lạc được tâm nam nhân
là bản lĩnh của ngươi, nhưng không thể quên phòng ngừa chu đáo."
Tiểu Hàn thị vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi: "Phòng hoạn chưa xảy ra là
tốt."
Thường Nhuận Chi trầm mặc một lát, ôn nhu nói đùa: "Con đã biết mẫu
thân, con sẽ chú ý xem tâm tư của chàng. Nếu như chàng có ý này, con sẽ
an bài tốt."
Tiểu Hàn thị gật đầu, im lặng một lát nói: "Ngươi cũng đừng đặt chuyện
này trong lòng."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Con sẽ không."
Lấy được lời cam đoan của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị không cần
nhiều lời nữa, ngược lại nói chuyện trong hầu phủ.