Thường Mộc Chi cảm thán trấn an: "Đệ hiểu rõ lợi hại trong đó là tốt
rồi."
Nàng dừng một chút, nói thẳng: "Cửu đệ, đệ đối với hôn sự này, có suy
nghĩ gì hay không?"
Lưu Đồng lắc lắc đầu: "Không dối gạt Ngũ tẩu, đệ phía trước... Không
nghĩ tới chuyện cưới vợ."
Thụy vương nhân tiện nói: "Bây giờ, Ngũ tẩu đệ đã nhấc lên, đệ nên
ngẫm lại. Tiểu Cửu à, đệ có thể âu yếm nữ tử không vậy?"
"A?"
Lưu Đồng nhất thời ngẩn ngơ.
Thụy vương chớp chớp mắt mấy cái nhìn hắn, nói: "Ta cùng Ngũ tẩu đệ,
trước lúc thành hôn rất vui vẻ nhận thức nhau. Nam nữ a, muốn hay là
không muốn xem mắt, mới tốt khi ở cùng nhau."
Sắc mặt Thường Mộc Chi nhất thời hồng hồng.
Nếu như Thường Nhuận Chi có thể thấy một màn như vậy, trong lòng sẽ
hiểu rõ, lời lão thái thái nói lúc trước, hôn sự của Thụy vương và đại tỷ, bà
dùng thủ đoạn, chính là nói bà nắm đúng tính tình Thụy vương, để cho bọn
họ có cảm tình trước.
Lưu Đồng giật giật khóe miệng, có chút tự giễu nói: "Một người mang
danh điềm xấu như đệ, nữ nhân trốn đệ còn không kịp."
Thụy vương lắc lắc đầu: "Đệ cũng đừng tự coi nhẹ mình. Đệ không có âu
yếm nữ tử, vậy nói với đệ một chút, đệ yêu thích cô nương như thế nào hả?
Cũng tốt cho việc Ngũ tẩu đệ thay đệ xem mắt, có thể có cô nương nhà ai
thích hợp."