rất nhanh có thể định. Về phần các ngươi, có lẽ nhân gia cũng không lại đề
phòng."
Hứa Duật Hoài lên tiếng nói phải, Mạnh Chiêu hơi hơi cúi đầu, nhẹ
giọng nói: "Thụy Vương, học sinh có một chuyện không rõ."
"Hửm?" Thụy Vương cười nói: "Nói tới nghe một chút."
"Học sinh tự nhận tài học cũng không sai, nhưng cũng không đến mức có
thể lọt mắt xanh Thụy Vương. Huống chi, mặc dù học sinh tam sinh hữu
hạnh, có thể bổ khuyết làm quan, nghĩ đến muốn mở ra khát vọng, lên như
diều gặp gió, cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, hình như Thụy Vương
có điều chiếu cố với học sinh, làm học sinh nghi hoặc..."
Hứa Duật Hoài bất động thanh sắc, mặc dù không nói chuyện, nhưng
cũng nhìn ra có chỗ không hiểu.
Lưu Đồng vừa thấy liền biết Hứa Duật Hoài càng khéo đưa đẩy, nhưng
còn Mạnh Chiêu, tắc lược hàm hậu.
Thụy Vương uống một ngụm trà, nhẹ nhàng cười.
"Ta công vụ bận rộn, huống chi việc ở kỳ thi mùa xuân, không can hệ
cùng ta nhiều, ta ở giữa cũng không bác được một quan nửa chức, đối với
học sinh kỳ thi mùa xuân lần này, mặc dù không đến nỗi hoàn toàn không
biết gì cả, nhưng cũng chỉ biết một hai."
Thụy Vương ngôn ngữ nhẹ nhàng chậm chạp, không chút khinh thường
của những vị thượng giả nhìn xuống tầng người dưới chót.
"Còn về phần vì sao chú ý hai người các ngươi, là bởi vì Cửu Hoàng tử
đề cập, ta mới có điều ghé mắt đối với các ngươi."
Thụy Vương nói xong, nâng tay ý bảo Lưu Đồng.