Lưu Đồng "Bá" nhìn về phía Thụy Vương: "Ngũ ca, huynh nói bậy cái gì
đó!"
"Ta chỉ nhắc nhở đệ." Thụy Vương nói: "Nếu không muốn có người cắm
| nhập vào giữa phu thê đệ, vậy đệ nên để chính nàng ra mặt, đánh mất ý
niệm của phụ hoàng, đánh bật
『Nhân tuyển Trắc phi』, mà không phải đệ
một mình sốt ruột vội vàng hoảng đỉnh ở phía trước."
Lưu Đồng không nói.
Thụy Vương mắt lạnh nhìn, cuối cùng không đành lòng, thở dài, giọng
điệu mềm lại: "Đệ ra mặt, nhân gia sẽ nói đệ sợ vợ, sẽ nói nàng ghen tị,
người khác coi thường đệ cũng xem thường nàng. Còn khi nàng ra mặt,
mặc dù trong lòng đại gia như cũ sẽ nói thầm nàng cường thế, lại không thể
không nói nàng có quyết đoán, có năng lực có bản lĩnh. Nếu như nàng
thành công ngăn cản người mới vào phủ, đại gia còn có thể khen ngợi nàng
một câu không hổ là con dâu hoàng gia. Tự đệ ngẫm lại đi, đến cùng cái gì
mới tốt với nàng."
Lưu Đồng đã hiểu rõ ý tứ Thụy Vương, nhưng vẫn không đành lòng:
"Ngũ ca, hiện tại Nhuận Chi nàng có thai, nếu có sai lầm gì..."
Thụy Vương đỡ trán thở dài: "Tiểu Cửu, nhìn tính tình Cửu đệ muội
mềm mại, nhưng nàng thật sự dễ khi dễ sao? Đệ không tin nàng có thể bãi
bình việc này? Lúc trước tân hôn hai người, chuyện phụ hoàng bị nàng nói
một câu á khẩu không trả lời được đệ đã quên sao? Nữ quan trong phủ của
đệ, không phải nàng ta cũng bị đánh bật ra à?"
"Đệ..." Lời Thụy Vương hỏi khiến Lưu Đồng á khẩu không trả lời được.
Hắn không muốn Thường Nhuận Chi nghĩ nhiều, lo lắng nhiều. Hắn
cưới nàng, cũng chỉ muốn nàng cả đời áo cơm không lo, thư thái khoái
hoạt...