Đại khái quý phi cũng đã nhận ra sự câu thúc không được tự nhiên của
nàng, liền lên tiếng gọi cung nhân chơi đùa cùng hai tiểu công tử, để lại
mình Thường Nhuận Chi cùng bà ta nói lời tri tâm.
Sau khi hỏi Thường Nhuận Chi về tình huống trong phủ, quý phi nói:
"Chờ Tiểu Cửu từ núi Tần Thiên trở về, trong cung sẽ ban thưởng một phủ
đệ khác cho hắn, phủ cửu hoàng tử ban đầu các ngươi không cần sửa chữa
quá mức."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói: "Dạ, nương nương."
Quý phi dừng một lát, nói: "Ta đã là dưỡng mẫu của Tiểu Cửu, sau này
ngươi cứ gọi ta là mẫu phi. Danh xưng
『 nương nương 』này, tôn kính có
thừa nhưng mà không được thân cận."
Thường Nhuận Chi dừng một lát, nói: "Dạ, mẫu phi."
Quý phi cười rộ lên, tinh tế nhìn Thường Nhuận Chi, nói: "Mặc dù bị
nhốt tại ngõ hẻm Trung Quan ba năm, ta coi khí sắc của ngươi, rất tốt.
Trong ba năm này, có chịu nhiều cực khổ?"
"Hồi... Mẫu phi, tức phụ không biết là có chịu khổ chịu tội." Thường
Nhuận Chi nói: "Tuy ăn mặc không thể tinh tế so với lúc trước, nhưng mà
sống qua ngày rất thanh nhàn."
Quý phi khen: "Ngươi có thể nhìn thông suốt như vậy là được. Lại nói
tiếp, ngược lại ít nhiều cũng nhờ ngươi, Tiểu Cửu có ngươi chăm sóc, lần
này đi ra, nhìn không có thêm sự tối tăm, trái lại thần thanh khí sảng. Hai
đứa con trai của ngươi cũng không có bởi vì bị đóng cửa lớn mà sinh ra ánh
mắt nhỏ hẹp. Đây đều là công lao của ngươi."
Thường Nhuận Chi không ngại quý phi đội mũ lớn cho nàng, vội nói:
"Mẫu phi khen trật rồi, giúp chồng dạy con chính là bổn phận của tức phụ."