Nói toạt ra, chính là nữ quản gia.
Kỳ thực, chức trách của nàng chỉ có một —— nghe theo an bài của Thái
Tử phi.
Thường Nhuận Chi nửa ghé vào bàn gỗ lê hoa, mệt mỏi nâng má.
Tưởng rằng đến phủ Thái tử nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nàng sẽ
cảm thấy đầu sinh đau.
Thái Tử phi a Thái Tử phi, ngươi vì cái gì nhất định phải đem ta kéo vào
đấu tràng chiến đấu của ngươi!
Thường Nhuận Chi lấy cớ bị phong hàn, kéo dài thời gian đi Lại bộ đưa
tin.
Trong lúc này, Thường Mộc Chi trở về nhà mẹ đẻ một lần.
Đi gặp qua lão thái thái cùng tiểu Hàn thị, nàng cười tủm tỉm đến nơi này
tìm Thường Nhuận Chi, lôi kéo tay nàng xem xét từ trên xuống dưới, nhìn
chằm chằm Thường Nhuận Chi làm cho trong lòng nàng thấy mao mao.
"Đại tỷ, tỷ đây là..."
"Nhuận Chi thật là đẹp mắt." Thường Mộc Chi vỗ vỗ tay nàng: "Nghe
nói muội ở trong cung gặp qua Cửu hoàng tử?"
Mặt Thường Nhuận Chi nhất thời đầy hắc tuyến, không khỏi lại nghĩ tới
nàng vì ngăn cản Cửu hoàng tử đi mời thái y, mà không thể không nói mình
tới tháng, trên mặt ửng đỏ.
"Xem muội, thẹn thùng sao?" Thường Mộc Chi lập tức cười nàng: "Xem
ra, Nhuận Chi của chúng ta có ấn tượng không tệ với Cửu hoàng tử nha."