Một nữ tử dáng dấp tương đối thấp bé mở miệng, tràn đầy mùi vị châm
chọc.
"Âu Dương nhũ nhân, chú ý lời nói của ngươi."
Thái Tử phi lạnh lùng liếc nàng một mắt, nói: "Ngươi nếu là cảm thấy
bổn cung có thể có nữ quan, ngươi hẳn là cũng muốn có, vậy phải đợi
ngươi trèo lên được vị trí của bổn cung lại nói."
Mặt Âu Dương nhũ nhân nhất thời trắng xanh đan xen, làm như chịu đại
ủy khuất, ngồi tại chỗ cắn môi.
"Tốt lắm, đều là tỷ muội, tại sao lại nháo lên chứ? Âu Dương muội muội
nên nói xin lỗi với Thái Tử phi, Thái Tử phi nhân từ, cũng sẽ không thể
trách tội ngươi ác ý nói nhiều."
Một nữ tử vẻ mặt ôn hòa nhẹ giọng mở miệng, giọng nói ôn nhu hoà
thuận, phảng phất có thể bình phục được cảm xúc mọi người, tâm không
khỏi đối với nàng sinh hảo cảm.
Âu Dương nhũ nhân liền đứng dậy, phúc lễ tạ lỗi.
Thái Tử phi phát hỏa cũng không phải, không phát hỏa cũng không phải.
Người mở miệng, chính là Mạc nhũ nhân.
Quả thật là người khó đối phó a...
Đảm đương làm người hoà giải, lại đem nan đề vứt cho Thái Tử phi.
Nếu như Thái Tử phi không nói tha thứ, thì phải mang tiếng là người
không nhân từ; nếu nói tha thứ, vậy chẳng phải là đã tỏ vẻ Âu Dương nhũ
nhân là "Nói nhiều chứ không có ác ý"?