Thụy vương nghe vậy cười: "Tạm thời phụ hoàng sẽ không nhắc đến hôn
sự của đệ, chuyện này đệ có thể an tâm."
"Sao vậy?" Lưu Đồng vội hỏi.
Thụy vương nói: "Bởi vì còn có Thái tử ở đó."
Thụy vương nhẹ giọng đề điểm Lưu Đồng: "Thái tử một lòng muốn cho
đệ lần nữa đám hỏi cùng Mạc gia, bây giờ Mạc gia là ngại thái độ của đệ,
cho nên không thể há mồm. Chờ Mạc gia há mồm, Thái tử sẽ làm người
bảo đảm, hôn sự này của đệ cơ bản là có thể định. Bây giờ Mạc gia còn
chưa có hành động, tự nhiên Thái tử sẽ vui vẻ ở một bên nhìn đệ lẻ loi một
mình như cũ. Có Thái tử ở đây, phụ hoàng sẽ không nghĩ đến chung thân
đại sự của đệ."
Lý do này xem ra có chút gượng ép, nhưng Lưu Đồng thấy vẫn không dễ
chịu.
Bởi vì hắn biết rõ, có Thái tử ở đây, phụ hoàng sẽ quyết định không nhìn
tới hắn, một đứa nhi tử thừa thải.
Nếu Thái tử nói một câu, "Hôn sự của Tiểu cửu sẽ do nhi thần phụ
trách", phụ hoàng có thể trực tiếp mặc kệ đại sự tát hợp hôn sự cho hắn.
Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng đây là tình hình thực tế.
Thái tử đối với phụ hoàng mà nói, cùng là con, nhưng lại bất đồng.
Lưu Đồng nhất thời cao hứng yên tâm, nhất thời lại có chút thần thương
khổ sở.
Thụy vương cũng đã sớm nghĩ thông suốt, nói với Lưu Đồng: "Đệ không
đi làm việc, muốn ở lại chỗ này của ta hả?"
Lưu Đồng không yên lòng nói: "Hôm nay đệ có tâm sự."