gấp, nếu như có đại sự gì, trực tiếp tìm Thái tử điện hạ giải quyết không
phải rất tốt sao?"
Tiêu nhũ nhân hừ lạnh một tiếng:
"Thường nữ quan nói rất linh hoạt, chuyện hậu trạch, sao có thể tìm Thái
tử giải quyết chứ? Thái tử phi không phải sẽ trách tội ta à?"
Thường Nhuận Chi dừng một chút.
Vừa nghe đến "Chuyện hậu trạch", nàng liền có cảm giác không tốt.
Hình như Tiêu nhũ nhân cũng ý thức được mình nói sai, chạy nhanh dời
đi đề tài, thấy Thường Nhuận Chi không có phản ứng gì, mới yên tâm, lại
thúc giục nàng nói:
"Thường nữ quan lại thay ta đi tới trước mặt Thái Tử phi nói một câu đi,
ta là thật sự có mật sự muốn cùng nhau trò chuyện với Thái Tử phi đó."
Thường Nhuận Chi ôn hòa gật đầu:
"Tiêu nhũ nhân yên tâm, ta nhất định truyền lời."
Nhưng đến cùng, Thái Tử phi có để ở trong lòng hay không, có như
mong muốn của ngươi cùng ngươi nói chuyện hay không, vậy không phải
nàng ( Nhuận Chi) có thể làm chủ được rồi.
Tiêu nhũ nhân nghĩ tới cũng biết lời ngầm của nàng, mím môi nhìn nàng
một mắt, đến cùng vẫn cảm thấy không tốt khi quá mức đắc tội nàng, đưa
cho nàng một cái hà bao, khen nàng hai câu, luôn miệng nói cảm tạ, sau đó
vội vàng bỏ đi.
Thường Nhuận Chi đem hà bao đặt ở một bên, nhìn thoáng qua thở dài:
"Tiêu gia quyên ti, quả nhiên danh bất hư truyền."