Ngọc Kỳ nhất thời hiểu ý, vung tay nhường đường cho nàng đi ra, mới
quay lại bên cạnh phu thê An Viễn hầu thấp giọng bẩm báo.
Tiểu Hàn thị nghe xong giận dữ mà cười: "Quả nhiên là **** xuất thân
tiểu hộ, một chút thể diện cùng thân phận đều không chú ý. Lão gia, thân
gia như vậy, ngài còn muốn sao?"
An Viễn hầu mạnh mẽ đứng lên, giật giật khóe miệng, nói: "Đến là nữ
quyến, chính là bà đi tiếp đón đi."
Ông đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, nói: "Chuyện hòa ly của
Nhuận Chi, bà mau chóng làm."
An Viễn hầu phất tay áo, bước đi .
Thường Nhuận Chi lo lắng nói: "Mẫu thân, phụ thân như vậy, chắc là
giận ta? Nhưng đừng làm phiền hà mẫu thân..."
"Không có việc gì." Tiểu Hàn thị xua tay, nói: "Ông ta chính là thẹn quá
thành giận, giận chính mình. Chuyện hôn sự này lúc trước ta không đồng ý,
là do ông ta tự mình định ra. Hiện tại, thấy con ở nhà chồng không được
suông sẻ, người mẹ chồng kia một chút thể diện cũng không cho con, cứ
như vậy tự chạy đến tận cửa, cũng không phải là đánh vào mặt ông ta hay
sao? Ông ta đây là cảm thấy hổ thẹn với con, không có mặt mũi đợi ở đây
thôi."
Tiểu Hàn thị lập tức an ủi Thường Nhuận Chi vài câu, vỗ vỗ sau lưng
nói: "Ta ngược lại muốn nhìn đến Thẩm thị này. Ngọc Kỳ, Ngọc Cẩn, gọi
bọn nha đầu đều chuẩn bị tinh thần tiến lên, đừng làm mất thanh danh phủ
An Viễn hầu chúng ta!"
"Vâng, thái thái!"