Thường Nhuận Chi đang cùng Diêu Hoàng cảm thán, gần đây không có
nhìn thấy chút chuyện náo nhiệt nào, Ngụy Tử chỉ về phía trước nói:
"Cô nương xem! Có người cưỡi ngựa!"
Thường Nhuận Chi theo hướng ngón tay nàng chỉ, nhìn lại.
Hai ngày trước có mưa một trận, mùi vị vẫn còn chút ướt át, không nhiều
tro bụi lắm, vó ngựa chạy không dậy nổi bụi, khuôn mặt người cưỡi ngựa
phía trước nhìn được rất rõ ràng.
Khoản cách gần, góc cạnh rõ ràng trên mặt Lưu Đồng có thể thấy được.
"Là Cửu Hoàng tử!"
Ngụy Tử kinh hô một tiếng, vội nhìn về phía Thường Nhuận Chi.
Trên mặt Thường Nhuận Chi mang theo ý cười, thấy con ngựa kia dần
dần thả chậm tốc độ, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng không xa.
Gò má Lưu Đồng ửng đỏ, không biết là bởi vì nhìn thấy Thường Nhuận
Chi cho nên đỏ mặt, hay là bị gió thổi khi cưỡi ngựa.
Hắn lưu loát xuống ngựa, roi ngựa trong tay treo trên yên ngựa, rồi mới
nhìn về phía Thường Nhuận Chi, nhẹ nhàng cười, có chút ngu đần gọi:
"Nhuận Chi..."
Ngụy Tử "Phốc xuy" một tiếng, Diêu Hoàng liếc nàng một mắt, đưa tay
lôi nàng trốn ra xa.
Thường Nhuận Chi tiến lên hai bước, vi trật nghiêng đầu nhìn con ngựa
thở hổn hển, vừa dùng tay sờ sờ mặt con ngựa, vừa cười nhìn hắn.
Lưu Đồng dắt cương ngựa, liếm liếm môi tự giải thích nói: