Thường Nhuận Chi gật đầu, lão thái thái hài lòng cười, cho nàng lui
xuống.
Tiểu Hàn thị theo sát phía sau rời khỏi sân viện lão thái thái, đuổi theo
nàng.
"Mẫu thân."
Thường Nhuận Chi thật có lỗi nói:
"Lại để mẫu thân mệt mỏi chịu quở trách của lão thái thái vì con."
Tiểu Hàn thị cũng là người không tính chuyện nhỏ nhặt:
"Lão thái thái đã lớn tuổi, có đôi khi sẽ lải nhải nhiều thêm mấy câu, để
người mắng cũng tốt, xem người tinh thần tốt mười phần ta cũng cao
hứng."
Tiểu Hàn thị nói xong lại nở nụ cười:
"Ngươi nói lão thái thái có kỳ quái hay không? Chuyện ngươi ở phủ Thái
tử làm nữ quan cũng thường lui tới cùng Cửu Hoàng tử, người biết mà,
nhưng cũng không ngăn cản. Bây giờ chuyện hôn nhân các ngươi đã định,
lão thái thái ngược lại muốn quản thúc chuyện các ngươi gặp mặt."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ thấy đúng là như vậy, chỉ nở nụ cười thanh.
"Cửu Hoàng tử không có chuyện gì làm liền chạy tới chỗ ngươi, có thể
thấy được hắn cũng để bụng tới ngươi á."
Tiểu Hàn thị vừa lòng nói:
"Sau này khi ngươi gả tới phủ Cửu Hoàng tử ta cũng không cần lo lắng
tương lai của ngươi."