Tiểu Hàn thị thở dài một tiếng, kéo tay nàng vỗ vỗ:
"Đi, theo ý ngươi, an bài nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia xa chút."
Tiểu Hàn thị nói như vậy, Thường Mộc Chi lại có chút chần chờ :
"Vậy... Tam thái thái phủ Trấn Quốc công có phải sẽ có ý kiến hay
không? Rõ ràng các nàng là tỷ muội, còn an bài các nàng thật xa."
Tiểu Hàn thị nói:
"Khách tùy chủ liền, bà ta có ý kiến thì như thế nào? Đến lúc đó ta sẽ nói
vị trí đã an bài thỏa đáng, không tốt sửa đổi. Nếu bà ta làm bộ làm tịch khó
xử ta, vậy bà ta sẽ bị mang tiếng bá đạo hay soi mói, ta cũng không để ý
giúp bà ta khuếch tán lớn hơn."
Thường Mộc Chi cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái với tiểu Hàn thị.
Tiểu Hàn thị giương mắt cười, lại tiếp tục nói với Thường Mộc Chi:
"Chuyện của thứ nữ kia, kỳ thực cũng không khó. Đến cùng thì ngươi
vẫn là Vương phi, phủ Văn Viễn hầu cũng không thể vì vậy mà cứng rắn
đắc tội ngươi. Ngày nào đó ngươi trực tiếp phóng thoại, cảnh cáo bọn họ
một phen, chắc hẳn bọn họ cũng cân nhắc không dám làm gì ngươi."
"Này..."
Thường Mộc Chi có chút do dự. Phương thức làm việc như vậy, khác
hẳn hoàn toàn với hình tượng làm người hiền lành đại tướng kính đình bên
ngoài.
Tiểu Hàn thị thấy nàng do dự liền biết nàng nghĩ cái gì, nói:
"Ngươi, cái đứa nhỏ này, trước khi gả ngươi giúp mọi người làm điều
tốt, là để cho ngươi có chút tiếng tâm. Bây giờ ngươi đã có thanh danh là