làm lụng vất vả."
Nguyên Vũ đế thập phần không vui:
"Trẫm còn chưa nói xong."
"Phụ hoàng nói xong, nhi thần vẫn nói câu này."
Lưu Đồng cố chấp nói:
"Hậu viện của nhi thần không cần thêm người."
"Trẫm tự nhiên không có tâm tư quản chuyện hậu viện của ngươi."
Nguyên Vũ đế tức giận nói:
"Nếu không phải Thái tử ở trước mặt trẫm nói, thay phủ Phụ Quốc công
nói vun vào, muốn hứa gả một cô nương Mạc gia cho ngươi, trẫm bận tâm
hắn hữu ái huynh đệ, trẫm quản hậu viện ngươi làm gì? Ngươi lại không
biết tốt xấu, không hiểu tình cảm huynh đệ."
Lưu Đồng mím chặt môi hạ cờ nhanh như chớp, mất thật lớn khí lực mới
có thể đè ép lửa giận xuống.
"Thái tử thay nhi thần làm mối một lần, đáng tiếc kết quả không như ý...
Bây giờ nhi thần đã cưới được hiền thê, đã thề sẽ toàn tâm toàn ý với nàng.
Hảo ý của Thái tử, nhi thần ghi tạc trong lòng. Nếu như phụ hoàng không
muốn phụ tâm ý Thái tử, sợ hắn dã tràng xe cát, Mạc cô nương kia, không
bằng phụ hoàng thu vào hậu cung, cũng thành toàn tâm ý của Thái tử."
Nguyên Vũ đế bị Lưu Đồng nói làm cho mê sảng, nét mặt già nua đỏ
bừng, thẹn quá thành giận mắng:
"Ngươi quả thực không biết cái gì!"