"Nhuận Chi lại mặt, ông làm phụ thân, lại nói như không có quan hệ gì
với ông vậy."
Thường Cảnh Sơn lập tức kêu oan:
"Nàng về nhà lại mặt, thời thần còn sớm sao? Bà lại ba ba ở đây chờ,
trông mòn con mắt, biết là bà đợi nữ nhi, không biết còn tưởng rằng ta rời
nhà nhiều ngày không trở về, bà nóng lòng như lửa đốt!"
Tiểu Hàn thị bị ông ta trách móc mặt đỏ đến mức nặn ra máu, ngón tay
chỉ Thường Cảnh Sơn nói "Ngươi" cả nửa ngày, đến cùng da mặt Thường
Cảnh Sơn rất dày, hừ một tiếng sau đó không thèm để ý ông ta, kéo Nhạc
thị nói chuyện.
Nhạc thị cười nhẹ, tiểu Hàn thị bị bà cười đến đỏ mặt, buồn bực nói:
"Ngươi cũng cười ta?"
"Thiếp thân không dám."
Nhạc thị vội xua tay, cười nói:
"Thiếp thân cảm thấy, tình cảm của thái thái và Hầu gia thật tốt."
Nhạc thị dừng một chút, có chút chờ mong nói:
"Nếu tam cô nương và Cửu Hoàng tử cũng giống thái thái và Hầu gia,
thiếp thân cũng không còn cầu mong gì."
Nhạc thị một phen ái nữ chi tâm, tiểu Hàn thị cảm động lây.
"Yên tâm đi, Nhuận Chi sẽ sống tốt hơn trước mười lần, không, tốt hơn
gấp trăm lần."
Tiểu Hàn thị thề son sắt, tiếp tục nói với Nhạc thị: