Tiểu Hàn thị nghe xong lời này, không khỏi hỏi lại: "Bằng nhi trước kia
không lâu cũng có đọc sách, cho dù là đi tham gia khoa cử kia, cũng có thể
xuất đầu. Bây giờ, Hồng nhi còn có Hộc nhi cũng không chuẩn bị dự thi
sao?"
Thường Hồng, Thường Hộc là hai đứa con trai khác của tiểu Hàn thị,
một đôi song sinh, năm nay mười sáu.
"Đừng nói mạnh miệng, nhìn kỹ năng lực nhi tử ngươi."
Lão thái thái trừng mắt nhìn tiểu Hàn thị, nhưng trong ánh mắt lại hàm
chứa ý cười, hiển nhiên là rất vừa lòng tôn tử: "Sống yên ổn cũng phải biết
nghĩ đến những ngày gian nguy phía trước, không kiêu ngạo không nóng
nảy, mới có thể thăng tiến. Ngươi nếu quá sủng ái Hồng nhi, Hộc nhi, sau
này muốn nghiêm túc quản thúc thì không được, mắt nhìn liền muốn nói
đến hôn nhân."
Tiểu Hàn thị cười xác nhận.
Lão thái thái nhắm mắt suy nghĩ một lát, nói với tiểu Hàn thị: "Ngươi
bảo Nhuận Chi chuyển chỗ bên này của ta đi."
Tiểu Hàn thị đang suy nghĩ đến hôn sự cho hai tiểu nhi tử, lo lắng nhà ai
có cô nương vừa độ tuổi, vừa nghe Lão thái thái nói, nhất thời kinh ngạc
hỏi: "Để Nhuận Chi chuyển đến trong viện của người sao?"
"Ừm."
Lão thái thái mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này vừa mới hòa ly,
không biết bên ngoài sẽ lại nói cái gì, nhưng nếu nó muốn gả lần nữa là
chuyện không thực hiện dễ dàng. Để nó ở bên cạnh ta đợi một thời gian, ta
cũng nên giúp nó hiểu một chút đạo làm vợ. Còn nữa, sau này khi gả nó ra
ngoài, cũng cho nó có chút thể diện."