Thường Nhuận Chi yên tĩnh ngồi, quan sát thế cục trên bàn cờ.
Xem ván cờ trước mắt, hiển nhiên Lưu Đồng muốn chiếm thượng phong.
Một tay Lưu Đồng còn nắm chặt tay Thường Nhuận Chi không chịu nới
ra, Thụy vương nhìn thấy cũng chỉ cười cười, không nói gì. Thường Nhuận
Chi lại có chút thẹn thùng, định rút tay về lại thấy Lưu Đồng không chịu
buông, cũng mặt dày theo hắn.
Lưu Đồng lại tiếp một quân cờ, nói với Thụy vương:
"Ngũ ca, nếu huynh chỉ lo thoái nhượng phòng thủ, có thể kết cục ván cờ
này huynh sẽ thua."
"Cũng chưa hẳn."
Thụy vương nở nụ cười thanh, hạ một quân cờ bảo thủ như cũ.
Lưu Đồng càng thêm cấp tiến.
Hai người tiếp qua vài lượt, lại đến phiên Thụy vương ra cờ, bỗng nhiên
Thụy vương đi một bước cờ ngoài dự đoán của mọi người.
Lưu Đồng kinh ngạc hô một tiếng, chấp tử đang muốn xem, lại dừng lại.
Suy nghĩ một chút lại muốn xem, lại dừng lại.
Thụy vương uống một ngụm trà xanh, khen:
"Trà này không thêm hương liệu, quả thực làm người ta môi xỉ lưu
hương, hiểu ra ngọt lành. Chờ trở lại vương phủ, ta cũng cho ngũ tẩu đệ đi
mua loại lá trà này, khi tinh thần hỗn độn, vừa vặn uống nâng cao tinh
thần."