KẺ TÌNH NGHI - Trang 218

37

Ngày thứ bảy của Iva cũng bắt đầu như bao ngày khác, chuẩn bị bữa sáng
cho Roman và các cậu bé, dọn dẹp tầng gác, thu dọn đồ đạc. Vào những
ngày cuối tuần đẹp trời, khi Trang trại của Roman mở cửa cho khách và
mặt sân đã đậu đầy xe ô tô, Iva được gọi đến để chịu trách nhiệm tính tiền.
Nhưng hôm nay là một ngày thứ bảy lạnh lẽo lác đác mưa, do đó, không có
việc để làm, không có gì mà Roman và các chàng trai không tự xử lí được.

Trong phòng giam của mình, hẳn Donny không biết chút gì về thời tiết:

một cơn bão hay đợt nắng nóng kéo dài mười ngày không có nghĩa lý gì
với cậu. Suy nghĩ đó khiến cô càng buồn.

Gió rít lên từng hồi, làm rung chuyển phần mái nhà chưa được gia cố.

Mấy chú chó tỏ ra khó chịu khi bị xích, cào vào cửa chuồng ngựa, sủa rống
lên khi thấy bất cứ thứ gì đang di chuyển.

“Chúng ta nên đưa chúng vào bên trong,” Iva nói khi Roman bước vào

với ly cà phê buổi sáng. “Ít nhất là nhốt chúng trong chuồng ngựa.”

“Mưa không làm tổn thương một chú chó được.”
“Em mong là cơn mưa sẽ kết thúc sớm.”
“Được rồi em. Đây thực sự là một cơn mưa khủng khiếp.”
Một câu đùa ngớ ngẩn của Roman mà lẽ ra cô phải thấy nực cười. Không

hiểu sao cô chỉ muốn khóc.

Sau bữa trưa, Roman nói rằng anh sẽ đi vào thị trấn và cô nên đưa anh

danh sách mua sắm, nhưng anh không mang về bất kì thứ gì cô yêu cầu.
Không nói thêm một lời, anh đi thẳng lên gác, sau đó cô thấy anh trong
phòng làm việc, ngồi trên mép ghế, đang hủy một tờ báo và vài tập giấy
trong máy hủy tài liệu.

“Em có thể làm việc đó,” cô nói, đặt tay lên vai anh.
“Anh có những việc khác phải làm.”
“Anh tự làm được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.