KẺ TÌNH NGHI - Trang 219

“Anh đã đưa bọn trẻ qua để vá lại vết rách trên mái nhà kính chưa?”
Trong cơn bão, vết rách đó sẽ toạc thêm ra cho đến khi phần mái bay mất

hoàn toàn, làm những hạt giống cây nhiệt đới trần trụi với gió và mưa. Cả
một mùa vụ chăm chút cẩn thận sẽ mất sạch.

Iva không ngạc nhiên khi Roman quên không mua đồ, bởi từ sau khi

Donny bị bắt, hiếm khi tâm trí anh tập trung vào công việc, có đôi khi cô
phải kêu tên anh ba lần để thu hút sự chú ý của anh. Kể cả vậy, anh cũng
chỉ đáp trả một cách hời hợt. Trong số cả trăm đứa bé mà Roman đã dạy dỗ
và đào tạo suốt những năm qua, Donny là đặc biệt nhất và khi nhìn họ cạnh
nhau, Iva cảm thấy nhớ nhung đứa con của riêng cô, cậu bé thuộc về cả hai
người.

“Roman, tại sao anh không tới trại giam để thăm cậu bé? Điều đó hết sức

ý nghĩa với nó.”

“Đừng nhiều lời, Iva.”
“Mẹ cậu bé không quan tâm đến cậu. Chúng ta là tất cả những gì Donny

có...”

“Anh đã gặp Milo.” Anh thở dài. “Nó đang ngồi trên một băng ghế trên

phố Maine.”

Không phải một dấu hiệu tốt khi một cậu bé trong chương trình la cà

quanh thị trấn. Những cậu bé như Milo thậm chí không cần đi kiếm rắc rối.
Tự chúng sẽ lao đến cậu, chắc chắn như vậy.

“Chúng ta nên cố giúp nó,” cô nói, giọng hơi chút trách cứ. “Lẽ ra, anh

nên gọi cho một số người quen và kiếm cho nó một công việc.”

Roman ngả người về phía trước, hai tay ôm mặt. Cô nhẹ nhàng kéo tay

anh ra. Chuyện này đôi khi xảy ra khi anh rơi vào một trạng thái thiếu lý trí
và tự nghi ngờ bản thân mình và những lúc anh như vậy, trách nhiệm của
cô là lôi anh ra khỏi đó.

“Hãy để em giúp anh, Roman.”
“Anh không muốn mọi chuyện như vậy.” Giọng anh vang lên. “Anh

muốn mọi thứ khác đi.”

“Milo ư?”
“Nó chả là gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.