KẺ TRỘM MỘ - Trang 224

năm người bọn tôi chính là đệ tử tâm đắc của ông. Chỉ đáng tiếc bọn tôi
học nghệ chưa tinh mà đã muốn đi lật đấu lớn, kết quả là rơi vào tình cảnh
như bây giờ, quả thực không xứng với sự hậu ái của sư phụ.” Anh gầy nói
đến đây thì thở dài, dường như đang hối hận vì đã quá tham lam.

Quả nhiên tôi không nhìn nhầm, anh gầy này đúng là có lai lịch không

đơn giản. Khi tôi nói tới vị tiền bối xương khô của mười lăm năm trước,
anh ta lộ rõ vẻ xem thường, nói: “Hạng người như thế há có thể so sánh
được với năm người bọn tôi. Nếu khi đó tôi bị lọt xuống một cái hang như
vậy, chỉ cần tung người nhảy lên một cái là có thể bám vào thành hang rồi
leo ra ngoài.”

Tôi cảm thấy anh ta nói như vậy có phần hơi quá, bởi vị tiền bối

xương khô kia có thể mang theo ba món bảo vật như vậy trên người thì tất
nhiên không thể nào là hạng kém cỏi được. Tôi tỏ vè không phục, nói:
“Anh đã lợi hại như vậy thì tại sao còn bị giam trong địa lao kia? Nếu
không có ba người bọn tôi, chắc giờ này anh đã chết đói trong đó rồi.”

Lời này của tôi có thể nói là đã đánh trúng vào chỗ hiểm của anh gầy.

Anh ta cười gượng một tiếng, sau đó giải thích: “Khi đó, tôi bị giam giữ
một mình trong địa lao, các công cụ lật đấu lại đều ở chỗ mấy vị sư huynh
của tôi cả, thành ra tôi chỉ có tay không, cậu bảo tôi phải thoát thân thế nào
đây?”

Lời của anh gầy này lúc nào cũng cực kỳ có lý, không có lấy một tia

sơ hở nào, người như thế đi làm một tay trộm mộ thì thực là quá lãng phí.
Tôi thấy nếu anh ta chịu đi làm luật sư thì nhất định sẽ có được thành tựu
hiếm ai sánh bằng. Vương Tiên Dao nhìn anh ta không vừa mắt, bèn nói:
“Lời của anh đúng là rất có lý đấy, vậy xin hỏi anh, chúng ta bây giờ có
người, có công cụ, nên thoát thân như thế nào đây? Mong anh chỉ cho bọn
tôi một con đường sáng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.