KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 21

Lúc tan học, Lục Hi Duệ không lao vội ra khỏi cổng trường mà đá bóng với
bạn trên sân thể dục. Bên ngoài, lái xe Vương Hữu Chí không thấy cậu bé
ra đành vào trường tìm, cuối cũng cũng tìm thấy ở sân thể dục.

Lục Hi Duệ thấy chú lái xe đến thì không chơi nữa, nói vài câu với đám
bạn rồi ra về. Cầm cặp xách quăng dưới đất chạy về phía lái xe: “Chú
Vương, chú đến rồi.”

Vương Hữu Chí bắt đầu làm tài xế cho Lục Cảnh Diệu khi Lục Hi Duệ
được hai tuổi, chuyên phụ trách đưa đón Lục Hi Duệ đi học. Anh thương
yêu Lục Hi Duệ như con trai mình, hơn nữa cậu bé này cũng rất đáng yêu,
không hề có tính cách của các cậu ấm nhà giàu, luôn tươi cười thân thiện.
Anh cảm thấy điểm này của cậu bé khác hẳn ông Lục.

Trên đường về nhà, Lục Hi Duệ cảm thấy hơi chán nên lấy rubik trong cặp
ra chơi, nó chơi khối rubik này lâu lắm rồi mà vẫn chưa vứt. Có lần ba thấy
nó đang chơi, không kiềm nổi hứng thú liền cướp lấy, giải quyết khối rubik
nhanh chóng. Hi Duệ đứng đằng trước nhìn ba, vóc người ba cao lớn nên
bóng của ba ôm trọn người nó. Sau đó ba nói với nó bằng giọng điệu mà nó
không thể hiểu nổi: “Từ lúc năm tuổi ba đã giải quyết trò này êm đẹp rồi.”

Anh Nguyên Đông từng nói cho nó biết về gien gì đó, sau đó nhìn nó với
vẻ thâm sâu khó lường: “Tiểu Duệ, anh thấy mẹ em có thể là người Thái
Lan.”

“Vì sao?”

Lục Nguyên Đông: “Bởi vì màu da.”

Lục Hi Duệ nhìn hình phản chiếu của mình trong bể cá: “Người Thái Lan
hơi đen sao?”

Thật ra Lục Hi Duệ cũng không đen lắm, mà là làn da màu mạch của trẻ
con khỏe mạnh. Hơn nữa nó lại thích đá bóng, chạy tới chạy lui dưới ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.