“…”
Lại tắt, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Anh sợ cô giận nên không dám làm bậy, đành phải chậm rãi giày
vò cô bằng nụ hôn, từ môi dưới đến môi trên, đến đầu lưỡi, im lặng hành hạ
đôi môi, từ từ bị anh gặm cắn sưng đau. Sơ Kiến kháng cự động đậy một
cái, giường lại kêu cọt kẹt cọt kẹt…
Đến loại thời điểm này Kiểm Biên Lâm đâu còn thu lại được,
không ngờ Sơ Kiến từ đầu đến cuối dựng thẳng tai đột nhiên cười một trận:
“Không được, em buồn cười quá.” Kiểm Biên Lâm dùng mặt cọ qua môi
cô, hôn một đường từ cái cổ nâng lên của cô xuống dưới, hai tay không
dừng lại: Ngoan chút nào… Ngoan chút nào.
Kết quả vẫn bị tiếng giường kêu cắt ngang. Sơ Kiến liều mạng đẩy
anh: “Anh nghĩ cách trước đi…”
“…”
Anh dứt khoát lôi chăn xuống đất, ôm cô xuống giường nằm dưới
đất, vừa cọ xát một lúc thì từ đầu đến lưng Sơ Kiến đều bị nền xi măng
cứng ngắc làm đau, khuỷu tay buông xuống đụng vào cũng đau, tóm lại là
có chăn lót cũng không được, đất cứng quá… Kiểm Biên Lâm chiều theo cô
điều chỉnh đủ mọi tư thế cũng không có tác dụng gì, cuối cùng hết cách ôm
cô hôn từ trên xuống dưới rất lâu, rồi lại bế cô về dùng ra trải giường bọc
lấy cô, mình thì ngồi bên giường chống đầu bình tĩnh mười mấy giây.
Sơ Kiến nhờ ánh đèn thò người ra nhìn anh: Kiểm Biên Lâm?