Khuôn mặt ai đó bỗng nhiên tối sầm lại. Hắn vốn dĩ muốn ôn nhu nhưng
nàng lại ngu ngốc phá vỡ điều đó. Nàng lại dám khuyên hắn đến cung của
vị phi tần nào khác, nàng không thấy khó chịu khi hắn ở với nữ nhân khác
ư? Nàng không có chút tình cảm nào với hắn sao?
- Ta nghĩ vết thương nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì đến việc tiếp theo
ta và nàng sẽ làm đâu.
Nàng mở to đôi mắt chớp chớp nhìn hắn vẻ không tin nổi. Đúng là vẻ ôn
nhu vừa rồi chỉ để diễn cho người ta xem. Hư! Hắn như thế nào lại không
biết thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ! Đồ cầm thú không bằng!
- Ta....ta nói thật ta chưa nhớ hết Xuân cung đồ nên.....cái đó....cái đó
chắc không được.....
Nàng muốn đập đầu vào gối chết luôn đi. Hết lý do rồi hay sao mà lại
moi ra cái lý do ngu ngốc này chứ. Cắm lưỡi, phải cắn lưỡi!
Hắn nhìn nàng bằng con ngươi thâm hiểm rồi cười khiến nàng lạnh cả
sống lưng.
- Không sao, ta có thể nhắc cho nàng nhớ.
Ách... hắn thật hạ lưu vô liêm sỉ mà. Sao hắn có thể phát ngôn ra những
từ đó được chứ. Suy cho cùng nàng cũng là nữ nhân, nghe hắn nói vậy
không khỏi mặt đỏ đến mang tai.
- Không...không cần. Ta không muốn!!!
- Muốn hay không không phải do nàng quyết định.
Thôi rồi lại bị điểm huyệt. Nàng thật hận bản thân vì sao ngày trước lại
coi thường mấy công phu điểm huyệt của người xưa, báo hại lần nào nàng
cũng bị hắn điểm huyệt rồi làm bừa. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc