- Gia gia, Băng Tằm ngàn năm đang ở Trúc Mai điện trong hoàng cung.
- Nha đầu, con nói sao? tại sao Băng Tằm ngàn năm lại ở chỗ con?
- Gia gia, chuyện rất dài, hiện tại con sẽ dùng âm công gọi nó đến đây,
người chờ con.
Tiểu Thanh vội vã đi bẻ một cành trúc mang về cho nàng. Lá trúc nhẹ
nhàng đặt trên môi, âm thanh của bản nhạc vi vu theo gió, nàng chỉ biết thổi
mong sao Băng Tằm ngàn năm có thể sớm quay về.
Đã hơn một tuần hương rồi, tại sao Băng Tằm vẫn chưa về tới, có phải
chăng đã gặp chuyện, hay bị người ta bắt mất trên đường trở về, hay là nàng
đã đậy nắp bình rượu quá chặt, hay là Băng Tằm đã không còn thích nghe
khúc nhạc này nữa... Hắn vẫn còn trong tình trạng nguy kịch, nếu Băng
Tằm không về nàng biết phải làm sao...
Vô số ý nghĩ đang nảy sinh trong tâm trí nàng, thời gian trôi qua một
khắc thì mạng sống của hắn càng ngắn đi một tấc. Còn nàng? Chỉ có mỗi
việc nhỏ nhoi là gọi Băng Tằm trở về cũng không thể, nàng thật là vô dụng!
Thanh âm phát ra ngày càng hỗn loạn giống như tâm trí nàng, cho đến
khi chiếc lá trúc bị lực đạo trên tay nàng bứt làm đôi thì nàng đã không thể
khống chế được tâm tình của mình. Nàng bật khóc tựa một đứa trẻ vô năng
và bất lực.
- Tại sao? Tại sao ta lại không thể gọi Băng Tằm trở về. Thiên Kỳ, thiếp
có lỗi với chàng....
- Xú nha đầu, con phải bình tĩnh mới có thể gọi Băng Tằm ngàn năm trở
về. Băng Tằm thích khúc nhạc con thổi bởi vì khi ấy tâm hồn con rất tĩnh
lại đặt hết bản thân vào đó. Con nghe ta, hãy gạt bỏ hết tất cả ra khỏi tâm
trí, đừng lo lắng gì hết, chỉ cần con thực tâm thổi khúc nhạc này thì Băng
Tằm sẽ về.