tấm lòng mà yêu thương mà che chở, hắn tuyệt đối không để cô phải vì
mình mà chịu uất ức.
Hắn bắt lấy hai cánh tay Tiểu Hồng, ngăn không cho cô tiếp tục ôm chặt
đầu mình, khẽ dùng lực kéo cả thân hình nhỏ bé của cô vào lòng mình.
- Tiểu Hồng, ta xin lỗi... ta tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện này.
Tiểu Hồng dùng toàn bộ sức lực thoát ra khỏi vòng tay Phong Mạc Vũ,
đối với cô đó là đôi bàn tay ma quỷ của một ác ma khát máu. Cô ôm chặt
tấm mền che hết thân người mình, mang luôn cái thân hình bé nhỏ ấy nép
sâu vào góc tường. Cô căm hận nam nhân này, cô nhìn hắn như thể nhìn
một người có thâm thù cừu hận.
- Cút! Đừng để đôi tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta!
- Tiểu Hồng, nàng nghe ta nói, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ...
Tiểu Hồng căn bản không để những lời lẽ của hắn lọt vào tai, giây phút
này cô chỉ quan tâm bản thân càng nhanh chóng cách xa hắn càng tốt. Tất
cả những gì hắn gây ra còn có thể giải thích sao, hắn giảo biện, hắn là nam
nhân khốn nạn!
- Ngươi còn không mau cút đi ta sẽ tự móc mắt của mình cho ngươi
xem. Ta thà bị mù chứ không muốn nhìn thấy ngươi. Cút!
Tiểu Hồng muốn làm thật, đưa hai ngón tay lên đặt trước mắt mình. Một
màn trước mặt khiến Phong Mạc Vũ lo sợ, hắn biết Tiểu Hồng có chút võ
công tuy không thể đánh lại hắn nhưng việc tự làm tổn thương bản thân
mình thì hoàn toàn có thể. Tiểu Hồng đang kích động, nếu hắn tiếp tục ở lại
chỉ sợ Tiểu Hồng dám làm thật. Hắn sẽ đợi đến khi tâm tình cô bình tĩnh lại
để giải quyết tất cả, đón cô về Vân vương phủ làm vương phi.