KHI NGƯỜI TA ĐÔI MƯƠI - Trang 83

Đương nhiên, khi con người ta học một thứ gì đó họ sẽ không thể hiểu

rõ nó tường tận cho đến khi họ trãi qua điều đó. Phải mất rất nhiều thời
gian, khi tôi bắt đầu cảm thấy chút ngọt ngào trong vị đắng, khi tôi bắt đầu
đắm mình cùng tách café năm đó, anh cũng không còn ở lại. Có lẽ, anh chỉ
đến để giúp tôi trưởng thành, biết sống chậm lại, biết thi vị, biết lặng người
đi khi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó quan trọng đã vụt đi mất khi mà rõ
ràng ta còn chưa kịp để tâm...

Tôi không giận anh khiến tôi buồn, vì rất may anh còn dạy tôi cách

khiến bản thân trở nên mạnh mẽ khi chỉ có một mình. Mỗi lần nhớ anh, tôi
vẫn thường gọi một tách đen đá. Nghĩ lại cách anh trầm ngâm nhâm nhi vị
đắng từng chút một, tôi lại mỉm cười bâng quơ. À, tôi không rõ anh có hiểu
điều này không nhưng sau khi anh đi, tôi mới biết rằng, đen đá ở mỗi nơi
đều có một hương thơm khác, nhưng đều chung một vị đắng.

Tình yêu cũng thế, mỗi người một kiểu, mỗi người một nỗi nhớ

thương, một cảm xúc riêng biệt. Nhưng rõ ràng, có mối tình nào là không
thương đau đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.