Nguyệt, giữa chúng ta, không có người ngoài nào có thể xen vào, cho nên,
ngươi buông tay đi."
Đột nhiên Minh Nguyệt cười rộ lên, hắn quay đầu có chút điên cuồng,
trên gương mặt tuấn tú có một biểu cảm đau khổ không thể giải thích được
"Sư huynh, thì ra huynh nghĩ ta như vậy." Hắn nói.
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó
xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Minh Nguyệt bắt đầu khẩn cấp cứu chữa, Phong
Mạc Thần đứng ở bên ngoài, không có nôn nóng, cũng không có lo lắng sầu
muộn, hắn chỉ thật bình tĩnh đứng ở đó. Không, phải gọi là, hiện tại hắn đã
đi đến bước này, tất cả đều không là gì, nàng có thể sống lại, thì hắn ở cùng
nàng, có thể gần nhau một ngày thì thêm một ngày, không thể sống lại, hắn
cũng cùng nàng, thiên đường địa ngục cũng theo nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa phía sau Phong Mạc Thần
kinh động, hắn xoay người, dùng ánh mắt hỏi Minh Nguyệt, không nói ra
lời, nhưng tất cả hơi thở của hắn cũng đã hỏi ra tất cả.
"Nàng không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện tại rất yếu, tu dưỡng
vài ngày, sẽ khỏe trở lại." Minh Nguyệt lạnh nhạt, cau mày chặt lại, gương
mặt ôn hòa có chút tái nhợt, trên trán còn chảy ra chút mồ hôi mỏng, bước
chân của y có chút loạng choạng, y bước qua bên người Phong Mạc Thần,
trên người thoảng ra mùi máu tươi, Phong Mạc Thần nhíu mày, nhìn hắn có
chút kỳ quái.
Hắn không nói một lời, đi về phía phòng mình, Phong Mạc Thần nhìn
bóng lưng hắn, mím môi không nhiều lời.
Minh Nguyệt trở về phòng mình, mệt mỏi ngồi trên giường, bộ dạng suy
yếu, giống như sẽ hôn mê ngay sau đó, hắn vén tay áo của mình lên, vết