chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng liền biến mất, không điều tra được nửa
điểm hành tung.”
Phong Mạc thần giận dữ, phất tay áo “Bổn vương cho các ngươi thời
gian ba ngày, nếu không tra ra hành tung ba năm nay của hắn, toàn bộ các
ngươi tự sát không cần xin Bổn vương tha thứ!”
Ám vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dạ một tiếng rồi khom người lui ra.
Lúc lui tới cửa thì truyền đến một thanh âm lạnh như băng quát lên “Để
cho Ảnh Môn hiệp trợ các ngươi, trong ba ngày Bổn vương nhất định phải
biết rõ tất cả hành tung trong ba năm qua của Hàn Thiên Mạch.”
Trong lúc đó, Khổng Tước đang ngồi trên giường, hai tay trắng nõn đều
mở, xoay một vòng trước mắt Bạch Ly Nhược, mỉm cười nói “Xem cho kỹ
nhé, trên tay ta không có gì cả…”
Bạch Ly Nhược và Tiểu Man mắt mở lớn, không chớp mắt nhìn chăm
chú vào tay hắn, nghe thanh âm ấm áp vang lên lần nữa, “Chú ý, ta muốn
thay đổi…”
“Tay trái khép lại, mở ra, không có gì cả…”
“Tay phải mở ra, khép lại, cũng không có gì cả…”
“Nhìn lại, ơ, đây là cái gì?”
Hai tay của Hàn Thiên Mạch vỗ vỗ, đợi Bạch Ly Nhược và Tiểu Man
nhìn rõ, trong tay hắn đã có nhiều hơn một cây tường vi, Tiểu Man vỗ tay
nói hay, ngưỡng mộ nhìn Hàn Thiên Mạch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng, hưng phấn hỏi “Hàn công tử,
người có thể dùng trò này để biến ra bạc không? Như vậy cũng không cần
phải cực khổ kiếm tiền nữa…”