thận mồm ngoác ra tận sau mang tai.”
Miệng Hoa Nhị đúng là cũng rộng, nàng ta ghét nhất ai bình luận miệng
của mình, hiện bị Hàn Thiên Mạch chỉ mặt điểm ra khuyết điểm của nàng,
cả người tức giận đến run rẩy, chỉ vào Hàn Thiên Mạch lắp bắp: “Ngươi,
ngươi…”
“Ta làm sao?” Hàn Thiên Mạch nhướng mày, càng không buông tha nói:
“Một đám bà tám ác miệng, chết đều sẽ không tử tế.”
Mặt mọi người liền biến sắc nhưng không nói một lời, các nàng biết
Vương gia luôn coi trọng y thuật cao siêu của Khổng Tước, đắc tội hắn,
cuộc sống sau này ắt hẳn là rất khổ sở.
Đan Cơ không hổ là đã từng gặp qua, mắt phượng chau lên, khóe môi
cong lên vẽ ra nụ cười lạnh “Hàn công tử, chúng tỷ muội khẩu xà tâm phật,
mong công tử bao dung.”
Hàn Thiên Mạch kiêu ngạo ngẩng đầu, áo xanh biếc tung bay trong gió,
lạnh đạm bảo, “Được, không sao không sao…”
Đan cơ khẽ cười mỉm, ánh mắt lóe qua lạnh lùng nhưng rất nhanh biến
mất, sau đó thi lễ rời đi.
Nhìn mọi người rời khỏi Lạc hoa viện, Bạch Ly Nhược trông bóng lưng
các nàng thở dài “Không biết ngày mai mấy nàng sẽ nói ra những lời khó
nghe gì, thật không nên đắc tội.”
“Làm sao phải sợ chứ? Đang ghét như vậy mà được niềm vui của Thần
vương mới là lạ.” Hàn Thiên Mạch nhìn chân Bạch Ly Nhược, nhẹ giọng
nói “Ta giúp nàng đi múc nước rửa chân. Đi rửa đôi giày chút đi…”
Bạch Ly Nhược gật đầu “Đa tạ.”