Bạch Ly Nhược lại bắt đầu tức giận cau mày, "Ngươi nói như vậy mà là
nói giỡn sao? Đại nhi mới tám tuổi, ngươi liền xui hắn đi Đông Cung nhìn
trộm, ngươi không phải là một người phụ thân tốt?"
Phong Mạc Thần theo thói quen cau mày, bất mãn nói, "Ngươi muốn
Đại nhi trở thành người ngốc sao? Về sau hắn có lão bà cái gì cũng không
biết, thì phải làm sao?"
Bạch Ly Nhược tức giận cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, Vân Vân vội vàng
hoà giải, "Được lắm, chúng ta đổi đề tài."
17. Tật xấu của bản thân là?
Phong Mạc Thần cười lạnh, "Ta dĩ nhiên không có tật xấu, ngươi mới có
tật xấu!"
Bạch Ly Nhược bĩu môi, "Tật xấu thật ra thì ta có rất nhiều, có chút tùy
hứng, còn có chút hẹp hòi."
Vẻ mặt Phong Mạc Thần một bộ ngươi cũng biết nhìn Bạch Ly Nhược,
Bạch Ly Nhược trừng mắt nhìn lại hắn.
18. Tật xấu của đối phương là?
Phong Mạc Thần mỉm cười, "Ở trong mắt ta, nàng không có tật xấu."
Bạch Ly Nhược hiển nhiên không cảm kích, "Tật xấu của hắn chính là
quá mức tự tin, tự cảm thấy mình không có tật xấu."
Phong Mạc Thần nổi đóa, "Ngươi......"
Bạch Ly Nhược nhíu mày, "Ta sao?"
"Ngươi rất tốt, là ta không đúng!" Phong Mạc Thần thở dài, hắn cúi đầu
thói quen, ai bảo hắn yêu nàng?