Nhìn bóng dáng tuấn mỹ của hắn đi khuất, Bạch Ly Nhược thở phào nhẹ
nhõm.
Vén tấm rèm che lên, Phong Mạc Thần quay đầu “Thích vườn không
nhà trống, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng nếu để cho bổn
vương biết được ngươi có hành động gì bất chính thì ngươi sẽ chết rất khổ
sở!”
Bạch Ly Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm chạp trở mình quay sang
chỗ khác, nếu như có thể trở nên tỉnh táo, đó chưa hẳn là một chuyện tốt.
——————-
Hôm sau, sắc xuân tươi đẹp, phong cảnh tuyệt mỹ.
Bên sông đào bảo vệ thành, Hàn Thiên Mạch mặc y phục màu lam, mài
tóc đen của y búi cao lên cài trâm, số tóc còn lại thả ở sau lưng, từ rất xa y
đã nhìn thấy Bạch Ly Nhược đi đến, khuôn mặt u buồn hiện lên núm đồng
tiền.
Bạch Ly Nhược mặc y phục mỏng trắng như tuyết, áo khoác thêu chỉ
bạc, mái tóc đen nhánh búi lại, thả hai sợi tóc trước ngực.
Dưới ánh mặt trời, dáng điệu nàng thướt tha, phảng phất như quanh
người bao một luồng sáng, dáng đi yểu điệu, làm hấp dẫn không ít con mắt.
“Ly Nhược, ta còn đang lo là muội không đến.” Hàn Thiên Mạch nhẹ
nhàng mở miệng, đôi mắt sáng lên biểu lộ cho tâm tình vui vẻ của hắn.
“Hàn công tử, hôm nay Ly Nhược đến đây là có chuyện muốn nhờ.”
Bạch Ly nhược lễ phép.
“Ta biết rồi, Tiểu Man đã ngã bệnh.” Hàn Thiên Mạch tự giễu cười một
tiếng.