“Ta không về.” Bạch Ly Nhược lên tiếng cự tuyệt.
“Bởi vì Phong Mạc Nhiên sao?” Phong Mạc Thần cầm tay Bạch Ly
Nhược, đặt ngón tay nàng ở trong miệng gặm cắn, thấy nàng không trả lời,
cắn mạnh một cái, “Hử? Nói chuyện.”
“A”, Bạch Ly Nhược bị đau, rút tay về “Vết thương của ngươi khá hơn
chút nào chưa?”
“Ta cho ngươi biết, đời này, ngươi phải một lòng ở bên cạnh ta, bất kỳ
kẻ nào, nếu có ý định cướp ngươi, bằng mọi cách ta sẽ đoạt lại, khóa ngươi
ở bên người!” Phong Mạc Thần ngước mắt, nhìn chằm chằm Bạch Ly
Nhược, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Bạch Ly Nhược bực tức đứng lên “Cho dù ta không thích, ngươi cũng
muốn làm như vậy?”
“Đúng vậy, ta có thể cho ngươi thời gian cả đời đến khi thích ta, nhưng
trừ ta ra, ngươi đừng hòng nghĩ đến nam nhân khác.” Phong Mạc Thần
đứng lên, xoay bả vai nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
“Phong Mạc Thần, ngươi là kẻ điên!” Bạch Ly Nhược mệt mỏi, nghiến
răng, hừ lạnh.
“Ngươi cứ coi ta là một người điên đi.” Khẩu khí Phong Mạc Thần lạnh
lùng, ngừng một lúc, lại nói: “Ngày mai ta sẽ vào cung đón ngươi, vị trí
phòng ngủ chính trong vương phủ vẫn còn giữ lại cho ngươi.”
“Ngày mai là sinh nhật của tỷ tỷ, ta sẽ không đi cùng ngươi!”mặt Bạch
Ly Nhược có chút xơ xác, hận ý tiêu tan, lần nữa lại nổi lên trong mắt.
“Thế thì, ngày kia, ngươi không được cự tuyệt.” Phong Mạc Thần mở
cửa sổ đang muốn rời đi, phía sau vang lên thanh âm của Bạch Ly Nhược.